Khúc Sonate Đêm Trăng
Số trang: 8
Loại file: pdf
Dung lượng: 148.47 KB
Lượt xem: 14
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Con đường tắt từ trường về nhà đi qua những hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, những buổi chiều thuở ấy anh hay đi chầm chậm men theo những dãy cây hàng rào nở hoa trăng trắng. Anh thích nhất là ngôi nhà có cây vú sữa già nghiêng cành toả bóng mát rượi cả một khúc đường. Ở đó, anh thường dừng lại một lúc lâu. Vào giờ ấy, từ trong nhà thường vẳng ra những khúc độc tấu dương cầm thánh thót. Thỉnh thoảng, anh nhìn thấy một cô bé tóc bím mặc áo màu xanh da trời nhạt ra...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khúc Sonate Đêm Trăngvietmessenger.com Nguyễn Thành Nhân Khúc Sonate Đêm TrăngCon đường tắt từ trường về nhà đi qua những hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, những buổi chiềuthuở ấy anh hay đi chầm chậm men theo những dãy cây hàng rào nở hoa trăng trắng. Anhthích nhất là ngôi nhà có cây vú sữa già nghiêng cành toả bóng mát rượi cả một khúcđường. Ở đó, anh thường dừng lại một lúc lâu. Vào giờ ấy, từ trong nhà thường vẳng ranhững khúc độc tấu dương cầm thánh thót. Thỉnh thoảng, anh nhìn thấy một cô bé tóc bímmặc áo màu xanh da trời nhạt ra đứng dưới hiên. Luôn luôn là áo màu xanh da trời nhạt,không hiểu vì sao. Đôi lần, dưới bóng mát của hàng hiên, trong ánh nắng hoe hoe nhạt củachiều tàn, hình như anh bắt gặp nụ cười thật dễ thương của người con gái. Nụ cười ấy códành cho anh không ? Anh không bao giờ biết được. Bao giờ anh cũng chỉ nhìn thấy nàng ởmột quãng cách không xa xôi lắm, nhưng cũng không đủ gần để nhìn thật rõ từng nét đángyêu trên gương mặt thơ trẻ của nàng. Và đêm về, trong những giấc mơ chập chờn, anh lạinghe thấy những khúc độc tấu trong veo, lại trông thấy nụ cười mơ hồ như một thoánghương quỳnh thoảng nhẹ trong đêm thinh lặng. Anh yêu nàng hay yêu những khúc dươngcầm thánh thót, hay yêu màu áo xanh trời nhạt, anh cũng không biết nữa. Năm ấy, anh vừamườI tám tuổi.Ở tuổi mười tám, người ta có thể làm những chuyện thật phi thường, thật điên rồ và khôngthể nào tưởng tượng. Anh yêu nàng. Anh muốn làm một điều gì thật lạ lùng để minh chứngtình yêu ấy. Không phải để cho nàng biết, mà là để khẳng định xác tín một cái gì đó thật baola, trong trẻo và run rẩy không thôi trong trái tim anh. Tình đầu của thời mười tám tuổi có lẽchỉ cần có một đối tượng, chỉ vậy mà thôi. Để nếm trải những cảm xúc thật lạ lùng, ngọtngào êm ái. Để biết rằng hình như mình đã lớn, đã trưởng thành, khác hẳn với hôm qua. Đểbiết tuổi thơ ấu hồn nhiên đã vĩnh viễn trôi qua, biến mất. Anh không hề có ý định làm quen,trò chuyện với nàng. Anh không nghỉ tới bất cứ điều gì khác, ngoài việc lúc nào cũng trànngập trong lòng một cảm giác lâng lâng khi nhớ tới tiếng dương cầm và nụ cười hư ảo củanàng. Nàng như là sương khói. Nàng như là một bông hoa forget me not xanh nhạt mongmanh, mà một hơi thở mạnh thôi, cũng đủ làm nàng tan biến.Hồi đó, anh và tụi bạn thường sang Thanh Đa, khu nhà thờ La San-Mai thôn tắm sông. Lúcấy, cả bọn bơi chưa giỏi lắm. Nhất là anh. Khu đó học trò hay tới tắm, và cũng đã có vàingười chết đuối. Nhưng với tình yêu, anh trở nên can đảm, tự tin vô cùng, hay là trở nên liềumạng điên khùng cũng không biết nữa. Ở tuổi mười tám người ta không lý giải cho nhữngđiều mình làm hay không làm. Và anh đã bơi qua dòng sông rộng mênh mang ấy, lần đầutiên, một mình, với tình yêu nàng ấm nóng trong lồng ngực. Dần dần, cả bọn cũng vượtsông cùng với anh. Có lẽ trong đám bạn ấy chưa ai biết vì sao anh lại gan cùng mình nhưthế. Đó là một bí mật, của trái tim.Anh bắt đầu tập làm thơ. Anh yêu thơ, từ lâu lắm, từ hồi còn nhỏ lắm. Nhưng thơ với anh làmột điều gì đó thật đẹp đẽ và xa vời. Anh chỉ biết ngây ngất buông trôi hồn mình theo nhữngcảm xúc mà các nhà thơ gợi đến. Anh chưa từng nghĩ rằng ngay cả mình rồi cũng sẽ làmđược những điều kỳ diệu ấy. Ngày biết yêu nàng, anh bỗng trở thành một nhà thơ, vô cùngđột ngột. Dường như tình yêu luôn luôn nâng đỡ, chắp cánh cho những con người bìnhthường, vô dụng nhất, biến họ trở thành những người khác hẳn. Những bài thơ ấy, nàngchưa hề đọc. Nhiều lắm. Hầu như mỗi chiều về, sau khi đứng lặng lẽ nghe tiếng đàn vọng ratừ ngôi nhà nhỏ, hay đặc biệt hơn, khi nàng xuất hiện, bao cảm xúc chợt trào dâng đòi đượcsống lại trong anh. Nhưng chúng, những bài thơ ấy, nằm rải rác sau lưng những quyển vởhọc trò, nằm trên những miếng giấy bạc trong bao thuốc lá (hồi ấy, anh cũng bắt đầu tậptành hút thuốc, tập tành làm người lớn), hay những chỗ còn trống trong những trang giấylàm bài kiểm tra. Và chúng đã không còn nữa. Có lẽ chúng chỉ là những bài thơ vô giá trị,toàn những câu sáo rỗng và cường điệu ngây ngô. Nhưng chúng thật sự là cảm xúc chânthành sâu lắng, của riêng anh.Tuổi mười tám trôi qua như vậy. Tình đầu thơ ngây êm ái như vậy. Chỉ là chút mong manhhư ảo, mà lắng đọng trong tim suốt ngần ấy năm trời. Bao giờ nhớ lại, anh cũng vẫn thấylòng tràn ngập một cảm giác buồn buồn nhưng êm ả.2.Anh đã trở thành một người đàn ông đứng tuổi. Cuộc sống bỗng thay đổi, chuyển sang mộtnhịp điệu thật nhanh. Ngày trôi qua. Tuần trôi qua. Những tháng và năm trôi qua. Nhanh đếnkhông ngờ. Nhiều khi, anh cứ tưởng như mình vẫn còn trẻ trung lắm, như ngày xưa xa xôiấy. Thật ra, bên trong anh vẫn là một đứa con nít ngây ngô, mơ màng lãng mạn. Nhưng bênngoài, tóc đã bắt đầu lốm đốm những sợi bạc rồi. Những người con gái lứa tuổi hai mươi gọianh là chú, có khi là bác nữa, trong nỗi ngạc nhiên và ngỡ ngàng của anh. Là vì anh hayquên tuổi tác của mình. Là vì anh vẫn còn lang thang mơ mộng trê ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khúc Sonate Đêm Trăngvietmessenger.com Nguyễn Thành Nhân Khúc Sonate Đêm TrăngCon đường tắt từ trường về nhà đi qua những hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, những buổi chiềuthuở ấy anh hay đi chầm chậm men theo những dãy cây hàng rào nở hoa trăng trắng. Anhthích nhất là ngôi nhà có cây vú sữa già nghiêng cành toả bóng mát rượi cả một khúcđường. Ở đó, anh thường dừng lại một lúc lâu. Vào giờ ấy, từ trong nhà thường vẳng ranhững khúc độc tấu dương cầm thánh thót. Thỉnh thoảng, anh nhìn thấy một cô bé tóc bímmặc áo màu xanh da trời nhạt ra đứng dưới hiên. Luôn luôn là áo màu xanh da trời nhạt,không hiểu vì sao. Đôi lần, dưới bóng mát của hàng hiên, trong ánh nắng hoe hoe nhạt củachiều tàn, hình như anh bắt gặp nụ cười thật dễ thương của người con gái. Nụ cười ấy códành cho anh không ? Anh không bao giờ biết được. Bao giờ anh cũng chỉ nhìn thấy nàng ởmột quãng cách không xa xôi lắm, nhưng cũng không đủ gần để nhìn thật rõ từng nét đángyêu trên gương mặt thơ trẻ của nàng. Và đêm về, trong những giấc mơ chập chờn, anh lạinghe thấy những khúc độc tấu trong veo, lại trông thấy nụ cười mơ hồ như một thoánghương quỳnh thoảng nhẹ trong đêm thinh lặng. Anh yêu nàng hay yêu những khúc dươngcầm thánh thót, hay yêu màu áo xanh trời nhạt, anh cũng không biết nữa. Năm ấy, anh vừamườI tám tuổi.Ở tuổi mười tám, người ta có thể làm những chuyện thật phi thường, thật điên rồ và khôngthể nào tưởng tượng. Anh yêu nàng. Anh muốn làm một điều gì thật lạ lùng để minh chứngtình yêu ấy. Không phải để cho nàng biết, mà là để khẳng định xác tín một cái gì đó thật baola, trong trẻo và run rẩy không thôi trong trái tim anh. Tình đầu của thời mười tám tuổi có lẽchỉ cần có một đối tượng, chỉ vậy mà thôi. Để nếm trải những cảm xúc thật lạ lùng, ngọtngào êm ái. Để biết rằng hình như mình đã lớn, đã trưởng thành, khác hẳn với hôm qua. Đểbiết tuổi thơ ấu hồn nhiên đã vĩnh viễn trôi qua, biến mất. Anh không hề có ý định làm quen,trò chuyện với nàng. Anh không nghỉ tới bất cứ điều gì khác, ngoài việc lúc nào cũng trànngập trong lòng một cảm giác lâng lâng khi nhớ tới tiếng dương cầm và nụ cười hư ảo củanàng. Nàng như là sương khói. Nàng như là một bông hoa forget me not xanh nhạt mongmanh, mà một hơi thở mạnh thôi, cũng đủ làm nàng tan biến.Hồi đó, anh và tụi bạn thường sang Thanh Đa, khu nhà thờ La San-Mai thôn tắm sông. Lúcấy, cả bọn bơi chưa giỏi lắm. Nhất là anh. Khu đó học trò hay tới tắm, và cũng đã có vàingười chết đuối. Nhưng với tình yêu, anh trở nên can đảm, tự tin vô cùng, hay là trở nên liềumạng điên khùng cũng không biết nữa. Ở tuổi mười tám người ta không lý giải cho nhữngđiều mình làm hay không làm. Và anh đã bơi qua dòng sông rộng mênh mang ấy, lần đầutiên, một mình, với tình yêu nàng ấm nóng trong lồng ngực. Dần dần, cả bọn cũng vượtsông cùng với anh. Có lẽ trong đám bạn ấy chưa ai biết vì sao anh lại gan cùng mình nhưthế. Đó là một bí mật, của trái tim.Anh bắt đầu tập làm thơ. Anh yêu thơ, từ lâu lắm, từ hồi còn nhỏ lắm. Nhưng thơ với anh làmột điều gì đó thật đẹp đẽ và xa vời. Anh chỉ biết ngây ngất buông trôi hồn mình theo nhữngcảm xúc mà các nhà thơ gợi đến. Anh chưa từng nghĩ rằng ngay cả mình rồi cũng sẽ làmđược những điều kỳ diệu ấy. Ngày biết yêu nàng, anh bỗng trở thành một nhà thơ, vô cùngđột ngột. Dường như tình yêu luôn luôn nâng đỡ, chắp cánh cho những con người bìnhthường, vô dụng nhất, biến họ trở thành những người khác hẳn. Những bài thơ ấy, nàngchưa hề đọc. Nhiều lắm. Hầu như mỗi chiều về, sau khi đứng lặng lẽ nghe tiếng đàn vọng ratừ ngôi nhà nhỏ, hay đặc biệt hơn, khi nàng xuất hiện, bao cảm xúc chợt trào dâng đòi đượcsống lại trong anh. Nhưng chúng, những bài thơ ấy, nằm rải rác sau lưng những quyển vởhọc trò, nằm trên những miếng giấy bạc trong bao thuốc lá (hồi ấy, anh cũng bắt đầu tậptành hút thuốc, tập tành làm người lớn), hay những chỗ còn trống trong những trang giấylàm bài kiểm tra. Và chúng đã không còn nữa. Có lẽ chúng chỉ là những bài thơ vô giá trị,toàn những câu sáo rỗng và cường điệu ngây ngô. Nhưng chúng thật sự là cảm xúc chânthành sâu lắng, của riêng anh.Tuổi mười tám trôi qua như vậy. Tình đầu thơ ngây êm ái như vậy. Chỉ là chút mong manhhư ảo, mà lắng đọng trong tim suốt ngần ấy năm trời. Bao giờ nhớ lại, anh cũng vẫn thấylòng tràn ngập một cảm giác buồn buồn nhưng êm ả.2.Anh đã trở thành một người đàn ông đứng tuổi. Cuộc sống bỗng thay đổi, chuyển sang mộtnhịp điệu thật nhanh. Ngày trôi qua. Tuần trôi qua. Những tháng và năm trôi qua. Nhanh đếnkhông ngờ. Nhiều khi, anh cứ tưởng như mình vẫn còn trẻ trung lắm, như ngày xưa xa xôiấy. Thật ra, bên trong anh vẫn là một đứa con nít ngây ngô, mơ màng lãng mạn. Nhưng bênngoài, tóc đã bắt đầu lốm đốm những sợi bạc rồi. Những người con gái lứa tuổi hai mươi gọianh là chú, có khi là bác nữa, trong nỗi ngạc nhiên và ngỡ ngàng của anh. Là vì anh hayquên tuổi tác của mình. Là vì anh vẫn còn lang thang mơ mộng trê ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Nguyễn Thành Nhân truyện ngắn Việt Nam truyện ngắn văn học hiện đại câu chuyện đời thường Khúc Sonate Đêm TrăngGợi ý tài liệu liên quan:
-
6 trang 245 0 0
-
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 105 0 0 -
4 trang 80 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 56 0 0 -
8 trang 53 0 0
-
171 trang 51 0 0
-
3 trang 47 0 0
-
2 trang 45 0 0
-
Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư (In lần thứ 20): Phần 1
89 trang 43 0 0 -
12 trang 42 0 0