Kim và tôi
Số trang: 9
Loại file: pdf
Dung lượng: 117.96 KB
Lượt xem: 11
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Mùa đông trước tôi đến Kim trong hẻm yên tĩnh. Kim và Chi học Y5, chung ngoại trú. Ngày đi học đến bữa cơm bụi, đĩa hai ngàn đồng, Kim no ngàn rưỡi đồng. Kham khổ thế! Nom Kim xơ xác như nữ tu dòng kín, lầm lũi trong khổ hạnh, ôm đức tin xa xôi. Phòng con gái sao lạnh lẽo thế này? Tôi quen lạnh. Đêm hơi lạnh như tên trộm lương thiện, buộc tôi thao thức. Nhưng các cô là loài hoa quý, không nên chưng trên mảnh đất khánh kiệt mật ngọt. Lạ chưa? Chạm vào...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kim và tôi Nguyễn Kim và tôi Nguyên An Mùa đông trước tôi đến Kim trong hẻm yên tĩnh. Kim và Chi học Y5, chung ngoại trú. Ngày đi học đến bữa cơm bụi, đĩa hai ngàn đồng, Kim no ngàn rưỡi đồng. Kham khổ thế! Nom Kim xơ xác như nữ tu dòng kín, lầmlũi trong khổ hạnh, ôm đức tin xa xôi.Phòng con gái sao lạnh lẽo thế này?Tôi quen lạnh. Đêm hơi lạnh như tên trộm lương thiện, buộc tôi thao thức.Nhưng các cô là loài hoa quý, không nên chưng trên mảnh đất khánh kiệt mậtngọt. Lạ chưa? Chạm vào sự tuềnh toàng phòng Kim, tôi yêu điều thiếu thốnấy. Nghèo! Phải là sự bất lực, thanh bạch đáng trọng? Tôi ngồi mấp mé lênchiếc giường, trong giường còn bề bộn chăn màn, còn nồng nã mùi con gáitinh khôi. Kim chữa thẹn:- Chú đến bất ngờ quá.- Các cô đừng cho tôi suồng sã. Nhờ bất ngờ tôi cảm thông cảnh sống sinhviên xa nhà, khâm phục sự chịu khó của họ.Kim và Chi duyên dáng cười… Căn phòng se se lạnh ấm lên. Tôi thì cười haicô mặc quần soọc kín đáo cuộn nửa người trong chăn, thỉnh thoảng lấy taykéo chăn, sợ nổi những đôi chân trắng lốp, lấm tấm da gà.Tôi biết mẹ Kim là bác sĩ, Kim yêu mẹ, chọn nghề nhân hậu hợp tính cáchKim.Chi vai ngang, tóc ngắn, dưới mắt hai vết thâm mờ chấp chới vài cơngiông bão đã trải.Mặc vội quần dài, Kim tiễn tôi về. Kim đi bên tôi nhỏ bé. Tôi dặn:- Lấy giấy báo che bớt khe hở kẻo lạnh. Nấu cơm ăn cho mập nghe Kim.- Dạ.Kim ngước đôi mắt âu sầu nhìn tôi cười… đưa tôi rơi vào vùng trời nhiều mâychiều bảng lảng. °°°Kim ít nói về mình. Kim luôn sẵn khuôn mặt cười thật hiền, tỏa ra từ đôi mắtbuồn mà nguyên vẹn, ngời cả cái kính cận ba độ và nét mặt thuần hậu. Kimmột mình, nhìn trộm, thấy Kim lắng sâu vào chuỗi miên viễn ưu tư, vừa khinhkhỉnh cao ngạo vừa xa vắng trí tuệ. Vẻ trầm tư ấy mất ngay khi gặp ngườiquen. Kim cười: mặt, mắt tươi long lanh và thắp sáng…Tôi thì… nói đủ chuyện. Nói ùa ùa, ào ào rồi rơi tõm vào vực lắng nghe củaKim. Kim yêu ghét ít biểu hiện, tôi khó dò nông sâu. Khi tôi phát hiện nụ cườiKim rèn tập chín tới độ nghệ thuật. Tôi hụt hẫng. Chao ơi! Nhưng tôi thíchxửng vửng vì thế. Vắng gặp Kim lòng quay quắt buồn!Kim nghe tôi, đi chợ nấu ăn, phiền một chút nhưng no và bổ. Tôi canh giờKim đi chợ, vờ vô tình gặp. Chứ tôi đến Kim hoài dễ lố bịch. Gặp Kim nhonhoi, hồn hậu giữa hai bạn gái cùng lớp, Kim chào cười:- A chú, chú cũng đi chợ?- Công việc thường ngày mà… Cũng muốn tìm gặp.Uyên – bạn Kim – cũng quen tôi. Uyên tròn đôi mắt đẹp, xa xôi và mơ hồ,nói:- Chú tìm Kim phải không?- Đúng một nửa – Tôi thú nhận.Cùng các cô loanh quanh trong chợ đông người. Tôi lúng ta lúng túng chẳngbiết mua gì. Nghe các cô chọn thức ăn, trả giá âm giọng Đà Nẵng ít bịn rịn,tâm sự như Huế, nhưng thanh thoát, mặn mòi nắng gió biển khơi. Trước khitạm biệt, tôi mời:- Khi mô rảnh mời các cô lên nhà tôi chơi cho biết.Kim nhìn hai bạn dò ý, rồi rụt rè “Dạ”. °°°Nhà tôi trong thung lũng vắng. Chung quanh ba ngôi chùa trên mấy ngọn đồicây cối sum suê; sớm, chiều chuông mõ ủ ê. Cảnh buồn cổ kính, hoang sơ.Quen ở đây, tôi đâm dị ứng sự phồn tạp, bon chen, và thích thiên nhiên hiuquạnh.Tim tôi liều, không bảo được. Nó bất cần biết tôi có gì ngoài sự thiếu thốnthường trực, mãi chênh vênh giữa vòng cơm áo xanh xao. Yêu Kim, tôi cả ganvốc trong đôi tay không đầy gió.Tôi mừng đón Kim và Chi. Tóc các cô ướt lơ xơ như con mèo ốm, môi thâmnhợt vì mưa lạnh. Niềm vui tôi vừa vỡ lở, đã lụi tàn khi thấy phía sau hai anhthanh niên vào ngõ. Hai anh trẻ trung, đĩnh ngộ. Kim tế nhị không giới thiệu.Tôi vẫn biết có một anh đẹp trai là người yêu của Kim qua cách đối đãi mậtthiết. Bây giờ tôi quên tên hai anh ấy. Tất nhiên! Nghe đâu, lãng quên là dấuhiệu người tài năng. Họ tập trung nghiên cứu quá tải, đâm hay quên. Tôi thìbuộc phải quên họ do đố kỵ, do thua kém của mình.Kim vẫn cười hiền. Nhưng tôi cảm thấy Kim cười độ lượng. Như cười banphát cho gã hành khất chút tình vụn, ân huệ. Tôi lấy quyền gì đòi Kim yêu tôichứ? Làm sao lấp được khoảng cách giữa tôi và Kim. Khoảng cách gần haimươi năm tuổi tác nghìn trùng. Chao ơi! Tôi nửa đời bồng bềnh trong chữnghĩa phù du, chừ còn đèo bòng trong long đong phù phiếm. °°°Hai hàng phượng hoa vàng ngang trường Y, mùa đông rụng lá trơ cành ngọn,như nghìn lời khát vọng vươn khắc khoải giữa bầu trời xám ngoét, đẹp buồnbã. Mùa thu đường đầy hoa vàng lất phất rơi, rải từng thảm vàng hoa ngậmngùi. Mùa xuân đi dưới hàng cây biêng biếc xanh, tưởng nghe được mạch đấtchuyển từng ngày trong thớ gỗ.Tôi trốn Kim mất đi trên con đường tuyệt vời.Hay chưa! Càng tránh Kim tôi càng lọt vào võng lưới vô hình giãy giụa. Phốxá không Kim phố xá buồn. Khi nỗi nhớ tôi càng lấp đầy. Đêm đ ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kim và tôi Nguyễn Kim và tôi Nguyên An Mùa đông trước tôi đến Kim trong hẻm yên tĩnh. Kim và Chi học Y5, chung ngoại trú. Ngày đi học đến bữa cơm bụi, đĩa hai ngàn đồng, Kim no ngàn rưỡi đồng. Kham khổ thế! Nom Kim xơ xác như nữ tu dòng kín, lầmlũi trong khổ hạnh, ôm đức tin xa xôi.Phòng con gái sao lạnh lẽo thế này?Tôi quen lạnh. Đêm hơi lạnh như tên trộm lương thiện, buộc tôi thao thức.Nhưng các cô là loài hoa quý, không nên chưng trên mảnh đất khánh kiệt mậtngọt. Lạ chưa? Chạm vào sự tuềnh toàng phòng Kim, tôi yêu điều thiếu thốnấy. Nghèo! Phải là sự bất lực, thanh bạch đáng trọng? Tôi ngồi mấp mé lênchiếc giường, trong giường còn bề bộn chăn màn, còn nồng nã mùi con gáitinh khôi. Kim chữa thẹn:- Chú đến bất ngờ quá.- Các cô đừng cho tôi suồng sã. Nhờ bất ngờ tôi cảm thông cảnh sống sinhviên xa nhà, khâm phục sự chịu khó của họ.Kim và Chi duyên dáng cười… Căn phòng se se lạnh ấm lên. Tôi thì cười haicô mặc quần soọc kín đáo cuộn nửa người trong chăn, thỉnh thoảng lấy taykéo chăn, sợ nổi những đôi chân trắng lốp, lấm tấm da gà.Tôi biết mẹ Kim là bác sĩ, Kim yêu mẹ, chọn nghề nhân hậu hợp tính cáchKim.Chi vai ngang, tóc ngắn, dưới mắt hai vết thâm mờ chấp chới vài cơngiông bão đã trải.Mặc vội quần dài, Kim tiễn tôi về. Kim đi bên tôi nhỏ bé. Tôi dặn:- Lấy giấy báo che bớt khe hở kẻo lạnh. Nấu cơm ăn cho mập nghe Kim.- Dạ.Kim ngước đôi mắt âu sầu nhìn tôi cười… đưa tôi rơi vào vùng trời nhiều mâychiều bảng lảng. °°°Kim ít nói về mình. Kim luôn sẵn khuôn mặt cười thật hiền, tỏa ra từ đôi mắtbuồn mà nguyên vẹn, ngời cả cái kính cận ba độ và nét mặt thuần hậu. Kimmột mình, nhìn trộm, thấy Kim lắng sâu vào chuỗi miên viễn ưu tư, vừa khinhkhỉnh cao ngạo vừa xa vắng trí tuệ. Vẻ trầm tư ấy mất ngay khi gặp ngườiquen. Kim cười: mặt, mắt tươi long lanh và thắp sáng…Tôi thì… nói đủ chuyện. Nói ùa ùa, ào ào rồi rơi tõm vào vực lắng nghe củaKim. Kim yêu ghét ít biểu hiện, tôi khó dò nông sâu. Khi tôi phát hiện nụ cườiKim rèn tập chín tới độ nghệ thuật. Tôi hụt hẫng. Chao ơi! Nhưng tôi thíchxửng vửng vì thế. Vắng gặp Kim lòng quay quắt buồn!Kim nghe tôi, đi chợ nấu ăn, phiền một chút nhưng no và bổ. Tôi canh giờKim đi chợ, vờ vô tình gặp. Chứ tôi đến Kim hoài dễ lố bịch. Gặp Kim nhonhoi, hồn hậu giữa hai bạn gái cùng lớp, Kim chào cười:- A chú, chú cũng đi chợ?- Công việc thường ngày mà… Cũng muốn tìm gặp.Uyên – bạn Kim – cũng quen tôi. Uyên tròn đôi mắt đẹp, xa xôi và mơ hồ,nói:- Chú tìm Kim phải không?- Đúng một nửa – Tôi thú nhận.Cùng các cô loanh quanh trong chợ đông người. Tôi lúng ta lúng túng chẳngbiết mua gì. Nghe các cô chọn thức ăn, trả giá âm giọng Đà Nẵng ít bịn rịn,tâm sự như Huế, nhưng thanh thoát, mặn mòi nắng gió biển khơi. Trước khitạm biệt, tôi mời:- Khi mô rảnh mời các cô lên nhà tôi chơi cho biết.Kim nhìn hai bạn dò ý, rồi rụt rè “Dạ”. °°°Nhà tôi trong thung lũng vắng. Chung quanh ba ngôi chùa trên mấy ngọn đồicây cối sum suê; sớm, chiều chuông mõ ủ ê. Cảnh buồn cổ kính, hoang sơ.Quen ở đây, tôi đâm dị ứng sự phồn tạp, bon chen, và thích thiên nhiên hiuquạnh.Tim tôi liều, không bảo được. Nó bất cần biết tôi có gì ngoài sự thiếu thốnthường trực, mãi chênh vênh giữa vòng cơm áo xanh xao. Yêu Kim, tôi cả ganvốc trong đôi tay không đầy gió.Tôi mừng đón Kim và Chi. Tóc các cô ướt lơ xơ như con mèo ốm, môi thâmnhợt vì mưa lạnh. Niềm vui tôi vừa vỡ lở, đã lụi tàn khi thấy phía sau hai anhthanh niên vào ngõ. Hai anh trẻ trung, đĩnh ngộ. Kim tế nhị không giới thiệu.Tôi vẫn biết có một anh đẹp trai là người yêu của Kim qua cách đối đãi mậtthiết. Bây giờ tôi quên tên hai anh ấy. Tất nhiên! Nghe đâu, lãng quên là dấuhiệu người tài năng. Họ tập trung nghiên cứu quá tải, đâm hay quên. Tôi thìbuộc phải quên họ do đố kỵ, do thua kém của mình.Kim vẫn cười hiền. Nhưng tôi cảm thấy Kim cười độ lượng. Như cười banphát cho gã hành khất chút tình vụn, ân huệ. Tôi lấy quyền gì đòi Kim yêu tôichứ? Làm sao lấp được khoảng cách giữa tôi và Kim. Khoảng cách gần haimươi năm tuổi tác nghìn trùng. Chao ơi! Tôi nửa đời bồng bềnh trong chữnghĩa phù du, chừ còn đèo bòng trong long đong phù phiếm. °°°Hai hàng phượng hoa vàng ngang trường Y, mùa đông rụng lá trơ cành ngọn,như nghìn lời khát vọng vươn khắc khoải giữa bầu trời xám ngoét, đẹp buồnbã. Mùa thu đường đầy hoa vàng lất phất rơi, rải từng thảm vàng hoa ngậmngùi. Mùa xuân đi dưới hàng cây biêng biếc xanh, tưởng nghe được mạch đấtchuyển từng ngày trong thớ gỗ.Tôi trốn Kim mất đi trên con đường tuyệt vời.Hay chưa! Càng tránh Kim tôi càng lọt vào võng lưới vô hình giãy giụa. Phốxá không Kim phố xá buồn. Khi nỗi nhớ tôi càng lấp đầy. Đêm đ ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Kim và tôi Nguyễn Nguyên An tiểu thuyết Việt Nam tác phẩm lãng mạn truyện ngắn lãng mạn truyện ngắn tình yêu truyện về cuộc sốngGợi ý tài liệu liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 432 13 0 -
Khóa luận tốt nghiệp Văn học: Nhân vật mang tính tự thuật trong tác phẩm của Nam Cao
85 trang 202 0 0 -
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 111 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 71 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 57 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 47 0 0 -
108 trang 39 0 0
-
112 trang 37 0 0
-
6 trang 37 0 0
-
Hài hước, trào tiếu, sân khấu hóa - một khuynh hướng tiểu thuyết gần đây
7 trang 35 0 0 -
Trưởng thành trách nhiệm là chính mình
126 trang 34 0 0 -
thuở mơ làm văn sĩ: phần 2 - nxb tuổi xanh
71 trang 33 0 0 -
306 trang 33 0 0
-
luật ngầm: phần 2 - nxb dân trí
64 trang 33 0 0 -
43 trang 31 0 0
-
thuở mơ làm văn sĩ: phần 1 - nxb tuổi xanh
59 trang 30 0 0 -
286 trang 29 0 0
-
5 trang 29 0 0
-
8 trang 29 0 0
-
4 trang 28 0 0