Lân loay hoay mãi trên chiếc ghế nhựa. Đang ngồi trong phòng cưới nhưng lòng anh nóng như lửa đốt.Trễ quá! Thiệp mời ghi rõ: 16g30, thế mà bây giờ đã đến 18g rồi. Hơn mười bàn tiệc giờ này chỉ mới có ba, bốn bàn có người. Anh còn dự một đám cưới khác lúc 19g
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lá vẫn xanhLá vẫn xanhLân loay hoay mãi trên chiếc ghế nhựa. Đang ngồi trong phòng cướinhưng lòng anh nóng như lửa đốt.Trễ quá! Thiệp mời ghi rõ: 16g30, thế mà bây giờ đã đến 18g rồi. Hơnmười bàn tiệc giờ này chỉ mới có ba, bốn bàn có người. Anh còn dự mộtđám cưới khác lúc 19g, cách đây khoảng bốn, năm cây số đường đấtmiền quê. Chỗ nào cũng là con gái rượu của bạn, đều là tình nghĩa cả.Lân vốn là người ít nói, ít có khả năng bắt chuyện nên anh cứ ngồi nhìnvà lắng nghe chung quanh. Biết làm gì bây giờ?! Bàn anh đã đủ người,nhưng phải chờ vì nhà chủ còn phải khai mạc, công bố, giới thiệu. Câuchuyện của những người cùng bàn càng lúc càng rôm rả, qua đó anh biếtđây là những người bạn chí cốt của mẹ cô dâu.Cũng như anh, họ - những cô giáo, những người trước đây cùng làm ởcác cửa hàng thương nghiệp và những người xưa nay chỉ có mỗi nhiệmvụ trông coi việc nhà với chức danh “nội trợ”- đều là những người bạnthuộc nhiều thời kỳ của chủ nhà. Họ đến đây có cả vợ, cả chồng theo quiước “đi có đôi”. Các đức lang quân có vẻ nghiêm trang, bề thế, thithoảng mới mở miệng nói một câu, còn hầu như đã nhường cái quyền ănnói huyên thuyên, luôn miệng cho quí phu nhân của mình...- Nè, bà thấy không, nó vừa tới là chạy ngay ra sau nhà coi con chó tăngđược mấy lạng rồi - mẹ cô dâu nói với mấy người bạn.- Chiều nay tao bỏ phong bì mừng cho con mày một nửa tiền thôi, cònmột nửa trừ vào tiền chó - người bạn thương nghiệp nói và huơ tay phânbua về chú chó con mang gen chó săn khó tìm của bố nó.- Thôi, mừng đủ cho nó đi. Nó là đứa đầu tiên trong bọn mình làm mẹvợ đó. Mẹ vợ gì mà non choẹt, không chừng... Mà nè, bà có dặn dò gì nótrước lúc sang sông không?- Có chứ. Tao dặn dò nó mãi. Ngó vậy mà nó nhát lắm. Có vẻ lo lắngchứ không phải như tao ngày xưa. Ba nó là do tao “cua” được đấy chứ!- Không cần phải nói, đây nhớ rõ. Mà bà lên lớp cho nó những gì thế?- Để tao kể cho nghe. Không biết nó lo cái gì mà sức khỏe ngày càngsút. Tao phải đưa đi truyền dịch để bồi bổ. Tao hỏi “Con sợ à?” - “Conkhông sợ, nhưng lo” - “Lo gì? Mọi việc rồi ổn thôi” - “Con không biếtnữa” - “Ngày trước mẹ cũng vậy” - “Mẹ quen rồi” - “Lấy chồng lần đầulàm sao gọi là quen được. Nè, con phải “chiến đấu” đến cùng, phảithắng, không được thua đấy nhé!”. Tụi mày thấy không, tao chiến đấuđến cùng nên vi phạm chính sách dân số phải về làm vườn, nhưng taovẫn muốn nó như thế!Đến bây giờ Lân vẫn là người sống độc thân. Anh là cán bộ thuế, đượcchuyển về làm việc ở xã này hơn 15 năm rồi. Gần như mọi ngõ ngáchtrong cái xã vùng ven thị trấn này anh đều biết rất rõ. Cả những conngười, những gia đình, những cảnh đời...Trước đây anh công tác ở một huyện miền núi. Nơi đó, anh đã gặp vàyêu một cô gái tuyệt vời. Nàng không đẹp sáng lòa như những ngườiđàn bà đẹp mà anh đã gặp. Nàng nhỏ nhắn, xinh xắn. Đôi mắt nàng nhưmột đáy vực sâu thẳm, mông lung song toát lên một ánh cười thân thiện,yêu thương. Cứ nhìn vào ấy là lòng anh lại tràn đầy sự ngọt ngào, tinyêu vào cuộc sống, vào con người. Anh yêu nàng và anh nhận ra mỗi lầnở bên nàng anh lại lớn lên một chút trong tâm hồn, trở thành ngườichững chạc hơn, khoáng đạt hơn, rộng lượng hơn và làm việc có hiệuquả hơn...Thế nhưng vào cuối một mùa rẫy, gia đình nàng đã ép gả nàng cho mộtgã trai làng con nhà giàu có, quyền thế... theo lời hứa hôn định sẵn.Nàng không dám cãi lời bố mẹ nên đành ngậm ngùi lên xe hoa. Còn anh,anh đã không làm được gì khác hơn. Ngày tháng trôi qua lặng lẽ, vô tìnhvới nỗi đau mà anh mang nặng trong lòng; còn nỗi đau lại lớn dần theotừng sợi bạc trên mái tóc của anh. Cuối năm này anh sẽ nghỉ việc. Chưadự định gì cho những ngày đó nhưng có lẽ anh sẽ đi du sơn ngoạn thủycùng với miền ký ức còn xanh lắm của mình.Người đàn bà ngồi đối diện nhìn anh chằm chặp, hỏi:- Xin lỗi. Anh có phải là anh Lân trước công tác ở huyện M.?- À, phải...- Chắc anh không nhớ tôi? Mười mấy năm không gặp. Anh có mấy cháurồi? Trông anh vẫn như xưa.Mẹ cô dâu chen vào: “Còn độc thân đó. Bà coi có đám nào giới thiệucho ảnh đi”. Lân lục trong ký ức của mình khuôn mặt người đàn bà đốidiện. Khi mới vào bàn, nhìn nhau anh đã thấy con người đó quen quen...Chẳng lẽ đấy là Linh, cô gái xinh đẹp ở cửa hàng thương nghiệp huyệnM., có số đo ba vòng được nhận xét tuyệt vời mà đám bạn anh ngày đótheo đuổi. Nếu phải sao bây giờ Linh lại to bự thế này?Ngày đó, trên xã miền núi mà bọn anh đang công tác duy nhất có mộtcửa hàng bán cà phê. Thằng Toàn tán giỏi nên cả bọn được nhờ. Mỗi lycà phê chỉ bán kèm năm điếu thuốc Đà Lạt, vậy mà Toàn mua được cảgói dù cái gói thuốc ấy phải xé một phần vỏ bao bên ngoài.Sau đó, Toàn lại tìm cách lánh xa cô gái. Một thời gian cô có chồng vớimột giai thoại nghe giông giống những lời mẹ cô dâu vừa kể. Những lờithoại thiếu nghiêm túc trong những câu chuyện trà dư tửu hậu bao giờcũng được nhớ lâu; và nhiều lúc nó lẩn khuất đâu đó, ...