Lạc Trong Gió Tuyết
Số trang: 11
Loại file: pdf
Dung lượng: 170.87 KB
Lượt xem: 8
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Vợ Ngưu Cân ngồi trên giường, khâu đế giầy cho chồng. Ngưu Cân ngồi ngay trên sàn nhà, đẽo chiếc cán cuốc. Người vợ lên tiếng ngỏ ý muốn về thăm làng cũ trong dịp rảnh rỗi này. Nàng hứa, "Em sẽ trở lại vào dịp Tột." Ngưu Cân lưỡng lự, rồi trả lời vợ, "Ðược, công việc ngoài đồng đã xong rồi, nhưng trong nhà còn nhiều việc phải làm - phải xay lúa mì ăn Tết, phải dự trữ rau cải cho mùa đông." Người vợ hỏi, "Mình có thể xay một ít lúa trong lúc em đi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lạc Trong Gió Tuyếtvietmessenger.com Nguyễn Vạn Lý Lạc Trong Gió TuyếtVợ Ngưu Cân ngồi trên giường, khâu đế giầy cho chồng. Ngưu Cân ngồi ngay trên sàn nhà,đẽo chiếc cán cuốc. Người vợ lên tiếng ngỏ ý muốn về thăm làng cũ trong dịp rảnh rỗi này.Nàng hứa, Em sẽ trở lại vào dịp Tột.Ngưu Cân lưỡng lự, rồi trả lời vợ, Ðược, công việc ngoài đồng đã xong rồi, nhưng trongnhà còn nhiều việc phải làm - phải xay lúa mì ăn Tết, phải dự trữ rau cải cho mùa đông.Người vợ hỏi, Mình có thể xay một ít lúa trong lúc em đi vắng được không? Còn rau thì emđã trữ được nhiều rồi. Ðậu và cà tím phơi khô em cất trên nóc tủ, ớt và cần tây muối ở dướiđáy hũ, dưa cải chua ở trong vại, và còn hai xâu ớt đỏ treo dưới mái hiên. Ngoài ra còn vàichục cây cải bắp tươi. Gia-gia, mình và thằng Tiểu Trụ ăn không hết đâu. Có đủ cho bangười ăn trong mùa đông.Ngưu Cân vội la lên, Ba người! Mình muốn nói gi? Bộ mình không trở về hay sao?Người vợ hoảng sợ, tim đập dồn dập. Ai nói không về hồi nào? Em sẽ trở lại vào ngày Tết,và lúc đó mới phải lo trồng lứa rau đầu mùa.Ngưu Cân nghĩ ra một cách phản đối mới, Tất cả trẻ con trong làng đều có quần áo mớivào ngày Tết. Nếu mình về quê thì thằng Tiểu Trụ sẽ phải mặc quần áo cũ.Người vợ vươn người tới chiếc tủ nhỏ ở ngay góc giường. Nàng lôi ra một bó quần áo góitrong một mảnh vải, mở ra và chìa cho chồng. Quần áo mới của Tiểu Trụ đây. Áo choàngvà quần nhồi bông, quần áo ngoài, giầy mới, cả chiếc nón mình mua lần trước ở ngoài chợnữa. Giầy của Tiểu Trụ mau mòn lắm, em sẽ khâu cho nó một đôi nữa sau khi em làm xongcái này.Ngưu Cân không còn cách nào từ chối vợ nữa, đành phải nói:- Ðược rồi, bao giờ mình lên đường?- Em nghĩ là ngày mai.Thế là vấn đề đã giải quyết xong. Sau khi biết chắc được sự cho phép của chồng, người vợlập tức lo sửa soạn. Suốt ngày nàng sắp xếp lại nhà cửa, và sang nhà người cô chồng ởbên cạnh, nhờ bà ta coi chừng nhà cửa dùm trong lúc nàng đi vắng. Rồi nàng trở về nhànấu cơm tối. Nàng thắp đèn lên khi cơm tối sẵn sàng.Ông bố chồng lôi ra một nắm lá thuốc hút, do chính tay ông trồng, đưa cho con dâu và nói,Con mang cái này về làm quà biếu của ta cho bên nhà, mặc dầu hai bên chưa bao giờ gặpnhau. Con mời bên nhà sang chơi khi nào rảnh rỗi để hai nhà quen biết nhau, và để thằngTiểu Trụ biết mặt ông ngoại nó.Thằng Tiểu Trụ khóc tru tréo đòi đi theo mẹ.Trong suốt bữa tối, Ngưu Cân không nói nửa lời, chỉ buồn bã cúi nhìn chén cơm. Nghe conđòi đi theo mẹ, chàng ôm con lên và nói, Con lớn mau lên rồi tất cả chúng ta cùng đi thămgia đình mẹ con. Nhưng thằng bé không chịu, và vẫn khóc đòi đi theo mẹ. Ðể dỗ con nín,Ngưu Cân phải hứa sáng hôm sau cho nó đi theo ra ga xe lửa tiễn mẹ.Ngưu Cân miễn cưỡng phải cho vợ về thăm nhà. Chàng cảm thấy sự vắng mặt của vợ sẽgây nhiều khó khăn trong gia đình. Nàng tới làng này khoảng bốn năm trước và ở lại vớichàng. Kể từ đó, tất cả cuộc đời chàng đổi khác hẳn. Mỗi buổi sáng trước khi chàng đi làmviệc, một tô cháo nóng và hai chiếc bánh hấp đã để sẵn trên chiếc rương trên giường, ngaytrong tầm tay với. Khi chàng đi làm về vào mùa đông, nàng thường bưng cho chàng một tômì nóng hổi bốc khói. Về mùa hạ, một tô cháo đậu đã để nguội đặt sẵn trên chiếc bàn trongbếp. Nàng là một người con dâu hiếu thảo. Răng ông bố chồng không được tốt, và nàng làmcho ông một loại bánh kếp đặc biệt, rất mềm và mỏng. Nàng thường mua những thỏi đườngvà nấu với những trái lê để làm giảm cơn ho của bố chồng về mùa đông, và món này ngaythằng Tiểu Trụ cũng không được rớ tới.Ðối với Ngưu Cân, một người mồ côi mẹ ngay từ hồi còn bé và mãi năm ba mươi tuổi mớilấy nổi vợ, thì người vợ này thực là quan trọng và cần thiết. Chàng không thể thiếu nàng, dùchỉ trong giây lát. Ðứa con trai đã ba tuổi rồi, và trong suốt ba năm ấy, một tay nàng nuôinấng săn sóc con. Thằng bé quấy khóc, nghịch bẩn suốt ngày, và nàng phải hầu hạ ngàyđêm. Khi thằng bé ngoan ngoãn, Ngưu Cân mua cho nó một nắm kẹo hoặc đan cho nó mộtchiếc lồng đựng châu chấu. Nhưng bây giờ vợ đi vắng, liệu chàng có thể lo liệu mọi việcđược không?Vợ chàng nguyên là người ở thượng nguồn con sông Ngụy, thuộc tỉnh Cam Túc bên cạnh.Nàng tới đây vào một ngày xuân, trong nạn đói năm 1960. Ngưu Cân đi làm đồng về và thấymột đám đông tụ tập dưới gốc cây liễu cuối làng. Chàng lại gần và trông thấy một người đànbà trẻ ngồi trên một tảng đá dưới gốc cây. Nàng mới ngoài hai mươi tuổi, ăn mặc rách rướinhưng sạch sẽ. Ðôi mắt nàng lờ đờ và mặt nàng là một màu tái xám vì thiếu ăn. Cạnh nànglà bọc hành lý, gồm một ít quần áo cũ, quấn trong một chiếc khăn trùm đầu kẻ ô vuông.Ðằng sau nàng là một người đàn ông, hơi già hơn, đứng tựa vào thân cây. Người đàn ônggiải thích, Chúng tôi ở ngọn con sông này. Một năm nay chúng tôi không có gì để ăn.Chúng tôi phải đào cỏ dại. Bây giờ cỏ dại cũng không còn. Chúng tôi phải bóc cả vỏ cây đểăn, và vỏ cây giờ cũng đã hết. Người nào có thể đi được ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lạc Trong Gió Tuyếtvietmessenger.com Nguyễn Vạn Lý Lạc Trong Gió TuyếtVợ Ngưu Cân ngồi trên giường, khâu đế giầy cho chồng. Ngưu Cân ngồi ngay trên sàn nhà,đẽo chiếc cán cuốc. Người vợ lên tiếng ngỏ ý muốn về thăm làng cũ trong dịp rảnh rỗi này.Nàng hứa, Em sẽ trở lại vào dịp Tột.Ngưu Cân lưỡng lự, rồi trả lời vợ, Ðược, công việc ngoài đồng đã xong rồi, nhưng trongnhà còn nhiều việc phải làm - phải xay lúa mì ăn Tết, phải dự trữ rau cải cho mùa đông.Người vợ hỏi, Mình có thể xay một ít lúa trong lúc em đi vắng được không? Còn rau thì emđã trữ được nhiều rồi. Ðậu và cà tím phơi khô em cất trên nóc tủ, ớt và cần tây muối ở dướiđáy hũ, dưa cải chua ở trong vại, và còn hai xâu ớt đỏ treo dưới mái hiên. Ngoài ra còn vàichục cây cải bắp tươi. Gia-gia, mình và thằng Tiểu Trụ ăn không hết đâu. Có đủ cho bangười ăn trong mùa đông.Ngưu Cân vội la lên, Ba người! Mình muốn nói gi? Bộ mình không trở về hay sao?Người vợ hoảng sợ, tim đập dồn dập. Ai nói không về hồi nào? Em sẽ trở lại vào ngày Tết,và lúc đó mới phải lo trồng lứa rau đầu mùa.Ngưu Cân nghĩ ra một cách phản đối mới, Tất cả trẻ con trong làng đều có quần áo mớivào ngày Tết. Nếu mình về quê thì thằng Tiểu Trụ sẽ phải mặc quần áo cũ.Người vợ vươn người tới chiếc tủ nhỏ ở ngay góc giường. Nàng lôi ra một bó quần áo góitrong một mảnh vải, mở ra và chìa cho chồng. Quần áo mới của Tiểu Trụ đây. Áo choàngvà quần nhồi bông, quần áo ngoài, giầy mới, cả chiếc nón mình mua lần trước ở ngoài chợnữa. Giầy của Tiểu Trụ mau mòn lắm, em sẽ khâu cho nó một đôi nữa sau khi em làm xongcái này.Ngưu Cân không còn cách nào từ chối vợ nữa, đành phải nói:- Ðược rồi, bao giờ mình lên đường?- Em nghĩ là ngày mai.Thế là vấn đề đã giải quyết xong. Sau khi biết chắc được sự cho phép của chồng, người vợlập tức lo sửa soạn. Suốt ngày nàng sắp xếp lại nhà cửa, và sang nhà người cô chồng ởbên cạnh, nhờ bà ta coi chừng nhà cửa dùm trong lúc nàng đi vắng. Rồi nàng trở về nhànấu cơm tối. Nàng thắp đèn lên khi cơm tối sẵn sàng.Ông bố chồng lôi ra một nắm lá thuốc hút, do chính tay ông trồng, đưa cho con dâu và nói,Con mang cái này về làm quà biếu của ta cho bên nhà, mặc dầu hai bên chưa bao giờ gặpnhau. Con mời bên nhà sang chơi khi nào rảnh rỗi để hai nhà quen biết nhau, và để thằngTiểu Trụ biết mặt ông ngoại nó.Thằng Tiểu Trụ khóc tru tréo đòi đi theo mẹ.Trong suốt bữa tối, Ngưu Cân không nói nửa lời, chỉ buồn bã cúi nhìn chén cơm. Nghe conđòi đi theo mẹ, chàng ôm con lên và nói, Con lớn mau lên rồi tất cả chúng ta cùng đi thămgia đình mẹ con. Nhưng thằng bé không chịu, và vẫn khóc đòi đi theo mẹ. Ðể dỗ con nín,Ngưu Cân phải hứa sáng hôm sau cho nó đi theo ra ga xe lửa tiễn mẹ.Ngưu Cân miễn cưỡng phải cho vợ về thăm nhà. Chàng cảm thấy sự vắng mặt của vợ sẽgây nhiều khó khăn trong gia đình. Nàng tới làng này khoảng bốn năm trước và ở lại vớichàng. Kể từ đó, tất cả cuộc đời chàng đổi khác hẳn. Mỗi buổi sáng trước khi chàng đi làmviệc, một tô cháo nóng và hai chiếc bánh hấp đã để sẵn trên chiếc rương trên giường, ngaytrong tầm tay với. Khi chàng đi làm về vào mùa đông, nàng thường bưng cho chàng một tômì nóng hổi bốc khói. Về mùa hạ, một tô cháo đậu đã để nguội đặt sẵn trên chiếc bàn trongbếp. Nàng là một người con dâu hiếu thảo. Răng ông bố chồng không được tốt, và nàng làmcho ông một loại bánh kếp đặc biệt, rất mềm và mỏng. Nàng thường mua những thỏi đườngvà nấu với những trái lê để làm giảm cơn ho của bố chồng về mùa đông, và món này ngaythằng Tiểu Trụ cũng không được rớ tới.Ðối với Ngưu Cân, một người mồ côi mẹ ngay từ hồi còn bé và mãi năm ba mươi tuổi mớilấy nổi vợ, thì người vợ này thực là quan trọng và cần thiết. Chàng không thể thiếu nàng, dùchỉ trong giây lát. Ðứa con trai đã ba tuổi rồi, và trong suốt ba năm ấy, một tay nàng nuôinấng săn sóc con. Thằng bé quấy khóc, nghịch bẩn suốt ngày, và nàng phải hầu hạ ngàyđêm. Khi thằng bé ngoan ngoãn, Ngưu Cân mua cho nó một nắm kẹo hoặc đan cho nó mộtchiếc lồng đựng châu chấu. Nhưng bây giờ vợ đi vắng, liệu chàng có thể lo liệu mọi việcđược không?Vợ chàng nguyên là người ở thượng nguồn con sông Ngụy, thuộc tỉnh Cam Túc bên cạnh.Nàng tới đây vào một ngày xuân, trong nạn đói năm 1960. Ngưu Cân đi làm đồng về và thấymột đám đông tụ tập dưới gốc cây liễu cuối làng. Chàng lại gần và trông thấy một người đànbà trẻ ngồi trên một tảng đá dưới gốc cây. Nàng mới ngoài hai mươi tuổi, ăn mặc rách rướinhưng sạch sẽ. Ðôi mắt nàng lờ đờ và mặt nàng là một màu tái xám vì thiếu ăn. Cạnh nànglà bọc hành lý, gồm một ít quần áo cũ, quấn trong một chiếc khăn trùm đầu kẻ ô vuông.Ðằng sau nàng là một người đàn ông, hơi già hơn, đứng tựa vào thân cây. Người đàn ônggiải thích, Chúng tôi ở ngọn con sông này. Một năm nay chúng tôi không có gì để ăn.Chúng tôi phải đào cỏ dại. Bây giờ cỏ dại cũng không còn. Chúng tôi phải bóc cả vỏ cây đểăn, và vỏ cây giờ cũng đã hết. Người nào có thể đi được ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Lạc Trong Gió Tuyết Nguyễn Vạn Lý truyện ngắn Việt Nam truyện ngắn văn học hiện đại câu chuyện đời thườngGợi ý tài liệu liên quan:
-
6 trang 245 0 0
-
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 104 0 0 -
4 trang 79 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 56 0 0 -
8 trang 53 0 0
-
171 trang 51 0 0
-
3 trang 47 0 0
-
2 trang 45 0 0
-
Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư (In lần thứ 20): Phần 1
89 trang 42 0 0 -
12 trang 41 0 0