Chia lửa qua ranh, thành hai ngọn lửa. Rạng nhà rạng cửa láng giềng ơi!" Chát! Chát!Cô bé quàng khăn rằn xô mạnh hai cánh cửa sổ gỗ tiếp tục lịch trình một ngày, đúng hơn là một buổi tự lo học lo chơi ở nhà.Ngoài cửa sổ hàng rào ôrô xanh lâu nay không cắt xén chồi nhánh vươn tua tủa trong nắng sớm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Láng giềng.Láng giềng Chia lửa qua ranh, thành hai ngọn lửa. Rạng nhà rạng cửa láng giềng ơi!Chát! Chát!Cô bé quàng khăn rằn xô mạnh hai cánh cửa sổ gỗ tiếp tục lịch trình mộtngày, đúng hơn là một buổi tự lo học lo chơi ở nhà.Ngoài cửa sổ hàng rào ôrô xanh lâu nay không cắt xén chồi nhánh vươntua tủa trong nắng sớm.Chát! Chát!Cửa sổ đối diện nhà bên đóng im ỉm bao lâu nay bất ngờ va đập mở ra.Lạ chưa kìa! Bà già kìa!Trong song cửa một bà già tóc trắng phơ phơ.Cô bé vội quăng cái khăn rằn vắt vai xuống nền nhà, trèo lên mặt bànhọc nhòm cho rõ. Bé lấy hết sức la lên:- Ng...o...ạ...i!Bà già cũng cất tiếng:- Cháu ơi! Qua đây với ta!- Cửa khóa. Ngoại qua đây với con!Bà già ra rung cửa chính một hồi rồi trở lại cửa sổ:- Cửa khóa! Thế con tên chi?- Con tên Thúy Nga! Con là con mẹ Thúy.- Bà tên Mong, Ba Mong! Sao leo trèo vậy?- Cây xanh che khuất bà già.- Ừa! Làm biếng xén giậu ranh.- Cửa khóa hay bà già không muốn qua nhà con! Không ai được cho vàonhà với con.- Cửa ta khóa ngoài!- Người lớn đâu có bị khóa nhốt trong nhà!- Ờ... không khóa người lớn. Ta... là bà già... Bà già bị khóa.Bà Ba Mong bắt đầu nói lảm nhảm, không bắt chuyện cô bé ở cửa sổbên kia nữa. Bà không để ý Thúy Nga tụt xuống, quàng khăn rằn lên vaingồi học bài.Bà Ba ra nằm cái võng Duy Lợi, lẩm bẩm: Ta là bà già... bà già... bịkhóa.Ngày bà phát bệnh thần kinh, ở bệnh viện những người áo trắng khôngcho bà chạy nhảy, không cho bà “đánh” những thứ đồ bằng cây nhưgiường, tủ, ghế, bàn. Mỗi lần bà đánh đồ gỗ, những người áo trắng lạihô:- Trói giữ bà già! Khóa giữ bà già!Gia đình bà Ba Mong ở thành phố này mấy đời. Bà nội trợ, ông lo vựacây. Ông bỏ vợ lìa con sớm, bà ở vậy nuôi con. Thằng Đợi lấy vợ mộtthời gian sau cũng bị bệnh người ốm nhom, xanh lét. Ông bác sĩ trị bệnhcho cha giờ coi bệnh con bảo cha nhiễm chất độc da cam sang con.Bà già bệnh thần kinh đánh cây đánh vật liệu chồng bán buôn cả nhà.Ngày mở vựa cây, ông Mong bươn chải đi rừng miền Tây, miền Đông,đi Tây nguyên, đi Miên, đi Lào, coi hàng họ tận gốc. Ông tận mắt thấyrừng bị phát quang. Về nhà xót xa than với vợ thuốc diệt cỏ Hoa Kỳ lạhết biết. Cây rụng sạch lá chìa cành nhánh rừng trống huơ trống hoác, cỏcháy khô, lúa thì khóm xù bự khóm chết lụi, buồng chuối đầy nải, tráilớn gấp rưỡi gấp đôi bình thường.Trời đất, ông Mong không là cây cỏ chết khô dị dạng, ông là cha nhiễmthuốc truyền qua đời con. Ông chết, khu đất rộng ông mua tính làm ănlớn mở vựa cây lớn bây giờ thành đất mặt tiền nội ô. Bà Mong bán phânnửa đất thuốc thang cho vợ chồng Đợi, bà lo cái gia cảnh con một.Chữa chạy cho con chưa tới đâu thì mẹ ngã bệnh. Con trai con dâu sangtiếp phân nửa đất còn lại lấy tiền thuốc thang. Kiểu này bán hết đất chưachắc chữa dứt chứng thần kinh của mẹ. Khó phải tính! Vợ chồng Đợichạy trước, đổi nốt phần đất mặt tiền lấy ngôi nhà cấp bốn nhỏ nhoitrong hẻm này rước mẹ xuất viện sớm và lấy tiền lo thuốc lai rai tiếp.Ở bệnh viện người ta cho bà Mong ngủ nhiều để bà ở yên. Bà về nhà,bác sĩ cho toa thuốc uống thuốc sớm mai, giác trưa để sáng, chiều bà ngãvào cái võng Duy Lợi nằm mơ mơ màng màng.°°°Cách! Cách!Cách! Cách!Mươi sáng nay, láng giềng gọi láng giềng. Cô bé gọi bà già, bà già kêucô bé. Tiếng cửa va đập nghe nhẹ nhàng, thân ái. Cô bé quấn khăn rằnkhông phải trèo lên mặt bàn. Những nhánh ôrô che tầm nhìn bà cháu đãbị bà dứt bỏ.Sáng hôm rồi, bà cháu có cuộc chơi thật thích. Cô bé đưa cái bảng bằngcuốn tập carô có viết ba chữ a, b, c sát song cửa:- Ngoại ơi chữ nè...!- Trò chi vậy? Cho con biết bà già này từng học dở dang tiểu học ởtrường nữ nhe!- Cô trò trường nữ đọc coi!- Con này! Hỏi chi khó khó hơn đi con!- Ngoại à khó đó. Chữ ai, bi, xi!- Mèng ơi! Khó thiệt! Khó muốn hết sống nổi! Hết a, bê, xê qua a, bờ,cờ bây giờ ai, bi, xi. Túi phụ huynh bị móc hết trơn tiền bạc.- Không móc túi đâu. Con hỏi chữ mấy nhỏ bạn học thêm Anh văn đó.- Phải, cha ****** kiếm bạc cắc, ai mà thò tay vô cái túi rỗng không nhàmày. Đầu mày... cũng chỉ ké có ba chữ ai ai đó.Bà nói đúng phoóc. Cô bé quàng khăn rằn vội vàng hạ cái bảng đenxuống. Học trò trường nữ hay dữ. Nhưng cô bé đâu chịu thua, cô tiếp tụcchơi trò hỏi khó khó. Bữa nay, bé giơ lên tờ giấy trắng cũng cỡ cái bảngcon, còn lượm chữ nhiều hơn.- Đây là chữ chi cô học trò trường nữ?Bà Ba Mong lắc đầu:- Coi bộ ngùng ngoằng tưởng chữ Khơme mà không ra tiếng Khơme.Mặt cô bé tươi hơn hớn:- Chữ Khơme mà nhắc. Trẻ nhà giàu lớp con học thêm búa xua. Học vitính, học đờn, học múa, học họa, học trình diễn thời trang... Chúng đuahọc Anh văn. Cha mẹ chúng bảo nhất định phải Anh văn. Anh văn nhấtđó bà. Để cháu thay tờ giấy nữa con bạn viết cho bà thấy chữ chi liền à.Vẫn là ba chữ như tờ giấy viết trướ ...