Dẫu biết rằng sống là không chờ đợi, nhưng đôi lúc nên tự mình viết một nốt lặng cho khúc nhạc cuộc đời... "Dường như em đã quá vội vã, có lẽ anh sinh ra không phải dành cho em. Bây giờ, em sẽ học cách đợi chờ, chờ khi nào tình yêu đích thực đến, em sẽ yêu thêm một lần nữa. Một lần nữa thôi..." Fugen: Anh đang làm gì đó?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nốt lặng của cuộc đờiNốt lặng của cuộc đờiDẫu biết rằng sống là không chờ đợi, nhưng đôi lúc nên tự mình viếtmột nốt lặng cho khúc nhạc cuộc đời... Dường như em đã quá vội vã, có lẽ anh sinh ra không phải dành choem. Bây giờ, em sẽ học cách đợi chờ, chờ khi nào tình yêu đích thực đến, em sẽ yêu thêm một lần nữa. Một lần nữa thôi...Fugen: Anh đang làm gì đó?KhacThien: Uhm, chơi thôi.Fugen: Ngày hôm nay có gì vui không?KhacThien: KhôngSau những câu trả lời mang màu sắc bắt buộc, không có đại từ nhânxưng của Thiên, nó lặng im. 5 phút trôi qua, nó dán mắt vào cửa sổ chat,mong xuất hiện một lời hỏi thăm ân cần như trước đây từ Thiên, nhưngvô vọng.Fugen: Thiên à, nãy giờ em giả vờ bình tĩnh đấy.Fugen: Thực ra em đang rất giận anh.Fugen: Mấy hôm nay anh lạ lắm.KhacThien is typing...Khac Thien: Giang này...Một cảm giác sợ hãi choán ngợp, có lẽ điều mà nó lo lắng mấy ngày vừaqua đã đến. Nín thở.KhacThien: Tớ xin lỗi.Có ai biết khoảng cách từ trần gian xuống tầng thứ 9 của địa ngục bao xakhông? Nhưng đảm bảo là lúc đó, nó như bị rơi xuống một cái vực thẳmcòn sâu hơn thế. Nếu ai biết được tiếng “anh”, “em” trong tình yêuthiêng liêng với con bé như thế nào thì mới hiểu được cảm giác lúc nàycủa nó. Lần đầu tiên trong đời nó đã trao tiếng “em” cho một người contrai bằng tuổi, vậy mà giờ là gì kia? Thực ra nó đã thấy bất an, thấy lolắng từ mấy hôm nay, nhưng luôn tự trấn an mình rằng chắc Thiên đangcó chuyện gì áp lực nên mới lạnh lùng với nó như thế, rằng tình trạngnày sẽ nhanh chóng qua đi mà thôi... Song sự thật vẫn là sự thật.KhacThien is typing...KhacThien: Tớ không biết vì sao tớ lại làm thế.KhacThien: Tớ từng thích một người.Fugen: Em biết.Lòng tự trọng bị tổn thương, nó không cho phép mình tuỳ tiện thay đổicách xưng hô như Thiên muốn. Nhưng nó vẫn cố bình tĩnh, kìm nén.KhacThien: Sau khi người này rời xa, trời đất xung quanh tớ như sụp đổ,KhacThien: Không có ngày nào tớ sống thiếu hơi men,KhacThien: Nhưng cha mẹ và em trai tớ luôn tự hào và tin tưởng tớ.KhacThien: Tớ có lỗi với họ.KhacThien: Tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ chỉ sống một cuộc sống bìnhthường,KhacThien: Rằng chỉ là lớn lên, lập gia đình, già và chết.KhacThien: Tớ cần đứng dậy, và tớ cần một chỗ dựa.KhacThien: Tớ đã nghĩ rằng cậu có thể lấp đầy khoảng trống trong timtớ.KhacThien: Nhưng không thể.KhacThien: Tớ xin lỗi...Những giọt nước mắt nó tuôn trào theo từng dòng chữ xuất hiện. Nặngtrĩu. Nó không nấc, không chớp mắt, nhưng những giọt nước cứ đuanhau rơi, nhanh và liên tục đến mức không thể kết thành dòng. Cuộcsống đã rèn cho nó một bản lĩnh sống, một sức chịu đựng và khả năngkiềm chế không tầm thường, nhưng dù có giỏi giang mức nào thì với nógiờ đã quá sức rồi.Fugen: Nếu đã thế thì tại sao từ đầu lại làm thế?Fugen: Tại sao lại đến?Fugen: Tại sao lại nói yêu em?Fugen: Tại sao anh độc ác thế?KhacThien: Tớ xin lỗi.KhacThien: Nhưng Giang à, đừng gọi như vậy nữa.Fugen: Anh muốn em làm gì thì em phải làm như vậy ư?Fugen: Anh quá độc ác.Fugen: Quá tàn nhẫn.Fugen: Quá ích kỉ.Fugen: Anh nghĩ giờ em có thể lại coi anh là bạn được ư?Fugen: Trả lại bạn Thiên cho em. Trả lại cho em.KhacThien: Tớ xin lỗi.Fugen: Anh nghĩ em sẽ tha thứ cho anh sao? Không bao giờ.Fugen: Có được tình yêu của em rồi thì anh hối hận ư?Fugen: Được thôi, em sẽ cho anh toại nguyện.Fugen: Tớ, tớ, tớ!Fugen: Như vậy là được chứ gì?Fugen: Giờ thì hết thật rồi.Nó giật phăng dây nguồn máy tính và thả mình xuống giường. Chiếc gốitội nghiệp của nó ướt nhèm. Ứ nghẹn, nó dội từng nắm đấm thùm thụpvào ngực để bắt trái tim tiếp tục đập, để bắt lá phổi tiếp tục lấy oxy, nếukhông nó sẽ chết vì nghẹt thở mất. Nó không hiểu tình cảm có mối liênhệ gì với nhịp đập sinh học của quả tim mà lại có thể làm tim đau đếnthế, cứ nhói lên từng cơn, uất lên từng hồi. 22:30, nó ngồi dậy với đôimắt mọng húp, một mình đi ra biển. Lúc này, chỉ có biển mới đủ lớn, chỉcó nước biển mới đủ nhiều để hoà tan nỗi đau trong tim nó. Những căngthẳng, những nhẫn nhịn mà nó kìm nén mấy ngày qua để thay vào đó lànhững nụ cười, sự ân cần, bây giờ không cần cố gắng nữa.Khóc đi. Gió biển về khuya lạnh lắm, mạnh lắm, gió quật mái tóc dàiquất vào mặt nó. Đau. Cả vị mặn quyện trong gió biển cũng như muốnđánh thức nó trở về hiện tại và chấp nhận sự thật. Nó đặt chân xuống lànnước. Lạnh. Cúi xuống vốc một vốc nước, nó rửa mặt và nếm vị mặnchát của nước biển, để vị mặn kia đánh thức nó dậy, rằng đây không đơnthuần chỉ là một cơn ác mộng. Trên bãi cát dài hun hút, nó ngồi đó, lặnglẽ nhìn từng đợt sóng. Biển đêm đen đặc, những con sóng bạc đầu ậpvào bờ, gầm rú như từng bầy quái vật lồng lộn tranh nhau xông vào đểnuốt chửng cái thân hình bé nhỏ tội nghiệp đang ngồi im như miếng mồingoan ngoãn kia. ***Nó và Thiên học cùng trường n ...