Danh mục

Lời hẹn ước mùa Thu

Số trang: 65      Loại file: pdf      Dung lượng: 584.81 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 7 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trong mắt tôi, mùa Thu chỉ đơn giản là mùa lá rụng, mùa cây trút những chiếc lá vàng héo khô đầy quanh gốc, mùa tạo công ăn việc làm cho những đứa học sinh thường xuyên phạm lỗi như tôi. Mùa Thu nắng dịu dàng, mùa Thu bầu trời cao và xanh mịn, mùa Thu gió hây hây thổi nhẹ nhàng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lời hẹn ước mùa ThuLời hẹn ước mùa ThuTrong mắt tôi, mùa Thu chỉ đơn giản là mùa lá rụng, mùa cây trút nhữngchiếc lá vàng héo khô đầy quanh gốc, mùa tạo công ăn việc làm cho nhữngđứa học sinh thường xuyên phạm lỗi như tôi.Mùa Thu nắng dịu dàng, mùa Thu bầu trời cao và xanh mịn, mùa Thu gió hây hâythổi nhẹ nhàng. Mùa Thu không còn cái nóng hầm hập của mùa hè, không lạnh têtái như mùa đông, cũng không có mưa phùn ẩm ướt như mùa xuân. Với tất cả aiyêu sự lãng mạn, đều yêu mùa Thu. Nhưng trong mắt tôi, mùa Thu chỉ đơn giản làmùa lá rụng, mùa cây trút những chiếc lá vàng héo khô đầy quanh gốc, mùa tạocông ăn việc làm cho những đứa học sinh thường xuyên phạm lỗi như tôi.Trường cấp 3 của tôi là một ngôi trường cổ kính với những hàng cây xà cừ, sồiphẳng to phải hai người ôm mới xuể. Lẽ tự nhiên, lá của chúng rụng xuống cũngtừng lớp, từng lớp phủ kín sân trường.Mượn được cái chổi từ phòng bác bảo vệ, tôi nhìn khu vườn trường mà rớt nướcmắt. Vào năm học mới được vài ngày, tôi đã đi học muộn ba lần. Kết quả là điểmthi đua của lớp vì tôi mà bị kéo xuống thê thảm. Hậu quả cũng liền đó mà theogiọng oanh vàng của cô chủ nhiệm giáng xuống đầu tôi: Một tuần dọn lá khu sauvườn trường. Sau giờ tan học, các bạn đã về hết. Tôi lại phải cặm cụi ở lại quét lácây, vừa quét vừa oán hận những chiếc lá tội nghiệp sao nỡ lìa cành sớm như vậy,muộn một tuần có phải tốt hơn không?Tâm trạng còn đang không mấy thoải mái thì tôi chợt nghe thấy tiếng nhạc dudương ngọt ngào từ đâu đó vang lên. Đó là tiếng đàn vĩ cầm, lúc mộc mạc, lúc longlanh, khi lại bay bổng, trầm mặc. Tôi không phải đứa am hiểu về âm nhạc, cũngkhông biết bản nhạc đang chơi là gì, chỉ là nghe tiếng nhạc trong lòng tự khắc thấyêm ái, nhẹ nhàng, cảm giác vô cùng dễ chịu. Tôi buông chổi, rón rén lại gần nơitiếng nhạc được phát ra. Đó là một lớp học nhỏ, cuối hành lang.Tôi tò mò, kiễng chân nhìn qua cửa sổ. Dưới ánh nắng chiều nhàn nhạt, một ngườicon trai mặc áo sơ mi trắng, mái tóc mềm mại hơi che mất vầng trán của khuônmặt đẹp như khắc, hai hàng mi dày cong vút khẽ nhắm hờ, những ngón tay thondài đang say sưa chơi đàn. Ánh nắng chiều hắt lên người cậu ấy tạo nên một vẻ đẹplung linh, huyền hoặc. Cả không gian đắm chìm trong bản nhạc ngọt ngào, da diết.Tôi đứng ngoài cửa sổ mà mắt không chớp một lần, miệng cũng há ra như thể chỉtai nghe thôi thì chưa đủ. Cứ thế tiếng nhạc như dòng suối mát lành, chảy vào tâmhồn tôi, vấn vít lấy trái tim tôi không rời.Tôi không biết người con trai này liệu có phải một thiên thần, những gì mình nghethấy, nhìn thấy lúc này có phải là thật không nữa. Hay do lao động “quá sức” màgặp ảo ảnh. Tôi nghe nói, những người đi trên sa mạc, khi sắp kiệt sức thường haygặp phải ảo ảnh-chính là điều họ khát khao có được lúc đó như một cồn đảo xanhtươi, hay một hồ nước rộng lớn. Tôi cũng không biết làm thế nào mà từ cửa sổ, tôiđã bước vào căn phòng này và đứng trước mặt cậu ấy. Chỉ biết khi bản nhạc vừadứt, tôi mới gọi được linh hồn đang bay bổng, phiêu du của mình quay lại. Miệngtôi lúc đó mới liến thoắng:- Cậu thật không phải là người. Bản nhạc của thiên đường chắc cũng chỉ đến thếnày thôi. Xin hỏi cậu là ai vậy?Đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn tôi rất đỗi dịu dàng bỗng tối sầm lại, đen thui.Khuôn mặt đẹp cũng vì câu hỏi của tôi mà cau có. Tôi bất chợt chột dạ: Đây tuyệtđối không phải một thiên thần, ác quỷ có lẽ đúng hơn.Nhưng thật là một ác quỷ đẹp trai nha. Tức giận đỏ mặt vẫn rất đẹp trai. Haha”.Cậu ta lẳng lặng bỏ cây vĩ cầm vào hộp rồi không nói không rằng đi ra khỏi cửa, đểmặc tôi đứng ngẩn ngơ tại chỗ.Mấy hôm sau ở lại quét dọn, tôi đều đi qua căn lớp nhỏ mà cậu ấy chơi nhạc, cố ýngó vào nhưng không thấy cậu ấy xuất hiện. Có chút hụt hẫng, tôi tự nhủ mộtmình: “ Không lẽ hôm ấy mình gặp ma quỷ thật sao?”Hôm nay tôi vừa đến lớp đã nghe lũ con gái lớp tôi xôn xao vì có học sinh mớichuyển đến, lại còn rất đẹp trai nữa. Tôi không để tâm lắm, nhưng khi thấy cậu ấycùng cô chủ nhiệm bước vào lớp thì tôi há hốc miệng. Nhỏ Huyền ngồi cạnh tôiquay sang giễu cợt:- Tao biết mày ham trai đẹp nhưng cũng không cần đến mức hàm dưới suýt rơixuống đất đấy chứ?Tôi đang rối loạn nên không thèm chấp với nó. Cậu ấy giới thiệu với cả lớp tên câụấy là: Phan Hoàng Minh Nhật. “Hic, tên gì vừa dài vừa kêu thế?”Cô giáo chỉ về phía lớp trưởng Hiểu Nhi và nói:- Minh Nhật, em ngồi cạnh Hiểu Nhi nhé.Lúc này tôi mới để ý, Nhi đang ngồi một mình một bàn, trên môi nở nụ cười tươirói, còn thằng Hoàng vẫn ngồi cạnh Nhi thì đang uất ức ngồi ở cuối lớp.Cậu ấy bất ngờ đi thẳng đến bàn tôi ngồi, nhìn nhỏ Huyền dịu dàng:- Cậu có thể nhường chỗ này cho mình không?Tôi sửng sốt hết nhìn cậu ta lại nhìn cô giáo. Cô chủ nhiệm bình thường nghiêmkhắc như vậy nhưng vẫn rất vui vẻ. Nhỏ Huyền vốn mê cái đẹp, nay bị đôi mắt sâuthẳm hút hồn, nhất thời ngây ngô gật như mổ thóc:- Được, được, tớ nhường cho cậu.Tôi nhìn nhỏ Huyền trong lòng thầm đánh cược rằng sau khi thoát khỏi cái nụ cườimê hồn kia, thế nào nó cũng ân hận vì quyết định này của mình. Nhưng tôi cũngkhông còn tâm trí nào mà nghĩ cho nó. Giờ tôi nên lo cho chính mình thì hơn. Hàcớ gì lại chọn ngồi đúng bên cạnh tôi. Hại tôi phải hứng chịu ánh mắt hình viênđạn của lớp trưởng Hiểu Nhi và những đứa con gái còn lại trong lớp. Cả buổi họchôm ấy, mồ hôi tôi toát ra ròng ròng nhưng sống lưng lại lạnh buốt.Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi và bắt đầu mở cặp lấy sách vở để lên bàn. Tôi chỉ dámlen lén nhìn sang cậu ấy. Thi thoảng bắt gặp ánh mắt của cậu ấy, mặt tôi lại đỏ ửnglên. Tim đập thình thịch. Tôi thấy mình thật giống một tên ăn trộm tội nghiệp. Cònchưa trộm được cái gì đã bị bắt quả tang. Rồi cậu ấy đẩy sang phía tôi một tờ giấy,trên đó là một nét chữ rất cứng cáp: “Gold sun”. Tôi nhăn nhó rặn ra một câu:- Bếp ga hay bếp điện Gold Sun?Sắc mặt cậu ta chợt tái nhợt sau lại trở lên cau có như lầ ...

Tài liệu được xem nhiều: