Danh mục

Lâu đài đi giữa đại dương

Số trang: 24      Loại file: pdf      Dung lượng: 166.49 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 17,000 VND Tải xuống file đầy đủ (24 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhanh lên, nhanh lên em yêu! Coi chừng chúng ta lỡ mất chuyến tàu đấy. áp lại sự giục giã của Hiệu là một lớp son bóng lóng lánh và mời gọi như viên kẹo ngọt ngào, lướt nhẹ trên đôi môi căng mọng của Diên. Cô đủng đỉnh:- Anh thôi giục giã em một lần có được không? Em sắp dành tặng anh một điều bất ngờ đấy.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lâu đài đi giữa đại dươngLâu đài đi giữa đại dươngNhanh lên, nhanh lên em yêu! Coi chừng chúng ta lỡ mất chuyến tàu đấy. áp lại sựgiục giã của Hiệu là một lớp son bóng lóng lánh và mời gọi như viên kẹo ngọtngào, lướt nhẹ trên đôi môi căng mọng của Diên. Cô đủng đỉnh:- Anh thôi giục giã em một lần có được không? Em sắp dành tặng anh một điều bấtngờ đấy.Chỉ hơn năm phút sau cô đã nhún nhảy bước ra với một chiếc đầm xòe hoa xanh láthắm. Dải ruybăng màu sáng duyên dáng thắt ngang eo, nổi bật vòng hông nở nangcủa Diên. Vẻ đẹp cơ thể của Diên trở nên hoàn chỉnh khi cô xỏ chân vào đôi giàycao gót quai mảnh.Nghe tiếng còi taxi, Hiệu mừng rỡ xách hai chiếc túi du lịch lao ra cổng nhà Diên.Cô xịu mặt xuống. Và đến khi Hiệu trở vào để kéo chiếc vali kềnh càng của Diênra, cô nén tự ái hỏi Hiệu: “Anh xem, em mặc chiếc váy này trông có đượckhông?”. Rồi cô xoay một vòng điệu đàng. Hiệu cố nán lại, chờ cho hôn thê củamình dừng vòng xoay, nói vội một cách chiếu lệ: “Anh thấy tuyệt đẹp chứ khôngphải là được nữa”. Diên tươi lại một chút, líu ríu mang chiếc xắc tay theo Hiệu raxe.Giữa bến cảng nắng chói chang, lúp xúp những con tàu hàng, tàu khách nhỏ bé,xấu xí, con tàu du lịch năm sao, 12 tầng lấp lánh ánh bạc nổi lên lừng lững như mộthòn đảo mới trồi lên từ lòng đại dương. Trên boong tàu, thuyền trưởng và thủy thủđoàn trong trang phục trắng tinh, cao, đẹp như một đội nam người mẫu, xếp hàngthẳng tắp, phất những lá cờ đuôi nheo nhỏ xíu trong tay chào đón đoàn khách dulịch đang bước lên cầu tàu.- Em không ngờ là nó đẹp tới cỡ này, anh há? Thủy thủ đoàn cũng đẹp mê hồn...Đại sảnh lộng lẫy của con tàu khiến Diên đờ cả người. Cô bấu chặt lấy cánh tayHiệu:- Anh ơi! Nội thất con tàu này tráng lệ, sang trọng như điện Buckingham! (nàngchưa đặt chân vào điện Buckingham lần nào đâu, thật đấy). Trời ơi, lẽ ra em phảimặc chiếc đầm satanh màu mận chín chứ không phải là chiếc váy cotton xoàngxĩnh này. Em cứ tưởng như những chuyến du lịch khác.Trước khi nhận chìa khóa phòng, cô còn cố nhón chân, thầm thì với anh:- Cũng còn hên, em có mang theo chiếc đầm satanh màu mận chín trong vali.Vừa mở cửa cabin của Diên, Hiệu thốt lên:- Woa, phòng rộng quá! Dư sức cho hai người nằm. Biết vậy thì chẳng việc gìchúng ta phải đăng ký phòng riêng cho tốn kém.Diên liếc yêu:- Ê, hôn phu vẫn chưa phải là chú rể nghe, đừng có tà ý mà gặp nạn đó.- Thôi, anh về phòng mình thu xếp đồ đạc đây. Chút nữa anh qua, đưa em đi thămthú cái cung điện Buckingham của chúng ta.Khi Hiệu qua tìm Diên thì thấy phòng cô đã khóa. “Cô nàng chắc đang làm mộttour thăm con tàu tráng lệ” - Hiệu thầm nghĩ. Và cũng như 3.000 khách du lịchkhác mới lên tại bến này, anh đi tham quan con tàu, một công trình được ca ngợi là“Đỉnh cao của công nghệ đóng tàu Nhật Bản kết hợp với đỉnh cao phong cáchdecor khách sạn châu Âu”.Lên đến khu vực hồ bơi tạo sóng dập dìu người bơi kẻ lượn, từ xa Hiệu đã trôngthấy bộ đồ tắm chấm bi hai mảnh quen thuộc của Diên. Cô vợ sắp cưới của anhmảnh mai, thon lẳn, eo nhỏ, hông nở, làn da nâu khỏe mạnh, trông như một tạo vậtvô cùng xinh xẻo và hoàn mỹ trong bộ đồ bơi nhỏ xíu, nửa nằm nửa ngồi thoảimái, quyến rũ một cách không cố ý trên thành bể.Những người đàn ông ướt nước xung quanh nàng, rõ ràng là đang chiêm ngưỡngvẻ đẹp cơ thể của Diên. Bỗng dưng Hiệu muốn được nhìn ngắm Diên, ở mộtkhoảng cách xa và vụng trộm như thuở anh còn là chàng sinh viên si mê theo đuổinàng.Anh chọn một chiếc bàn trống ở khu vực quầy cà phê, gọi cà phê và nhấp từngngụm thật nhỏ.- Xin lỗi, chiếc ghế này còn trống chứ?Một thứ tiếng Anh châu Á líu ríu cất lên bên cạnh anh, nhưng lại rất dễ nghe vìchất giọng phụ nữ sâu và ấm. Anh đưa tay ra hiệu “Xin cứ tự nhiên”.Không một tiếng động, người phụ nữ ngồi xuống, vắt chéo chân, phóng ánh mắt rahồ bơi. Cô ta có nước da trắng, mắt một mí thông minh và toát lên sự sạch sẽ rấtđặc trưng của dân Nhật. Không cố ý lưu tâm nhưng Hiệu vẫn bị thu hút về phíangười ngồi cùng bàn. Mang giày da mềm, mặc quần kaki màu kem với áo sơmicarô ngắn tay, ở cô ta toát lên sự độc lập và trầm tĩnh đặc biệt. Một chốc, cô ta cấttiếng:- Cô gái mặc bikini chấm bi xanh trên bể bơi đẹp quá. Bạn gái anh phải không?Hiệu ngạc nhiên:- Trông giữa tôi và cô ấy có một mối liên hệ nào ư?Người phụ nữ cười khẽ:- Ánh mắt nhìn của anh tố cáo tất cả. Anh đang canh chừng cô ấy.- Không. Chúng tôi đã đính hôn, sẽ tổ chức hôn lễ sau chuyến du lịch này.- Tôi cũng đã tạm biệt vị hôn phu của mình trong một chuyến du lịch kiểu này đấy.Câu chuyện của người phụ nữ khiến Hiệu quan tâm:- Vì sự xuất hiện của một người đàn ông khác?- Không đơn giản như thế. Nhưng chắc không cùng lý do với cô bạn gái của anh.Cách nói chuyện hơi bí hiểm của người phụ nữ Nhật khiến Hiệu không thoải mái.Anh tạm biệt cô ta và dứng dậy đi về phía bể bơi. Đến sau lưng Diên, anh cất giọngtrê ...

Tài liệu được xem nhiều: