Lễ hội ăn mày
Số trang: 26
Loại file: pdf
Dung lượng: 258.77 KB
Lượt xem: 18
Lượt tải: 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
1. Người đàn bà choãi hai chân ra sau, nhúi đầu xuống, tay trái vẫn ôm chặt đứa con nhỏ giữ cho mũi mồm nó vẫn trồi trên mặt nước, tay phải khoát một nửa vòng tròn, rướn tới… Cùng lúc với nhịp lấy đà theo để bơi tiếp, chân chị bỗng chạm phải đất. Chị mừng rỡ kêu "ôi" một tiếng khẽ, đạp dấn chân kia xuống, đứng thẳng người dậy, lội… Nước ngang cổ, ngang ngực rồi ngang lưng quần… ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lễ hội ăn mày Lễ hội ăn mày Hồng Nhu 1. Người đàn bà choãi hai chân ra sau, nhúi đầu xuống, tay trái vẫn ôm chặt đứa con nhỏ giữ cho mũi mồm nó vẫn trồi trên mặt nước, tay phải khoát một nửa vòng tròn, rướn tới… Cùng lúc với nhịp lấy đà theo để bơi tiếp, chân chị bỗng chạm phải đất. Chị mừng rỡ kêu ôi một tiếng khẽ, đạp dấn chân kia xuống, đứng thẳng người dậy, lội… Nước ngang cổ, ngangngực rồi ngang lưng quần… Thế là thoát, là đã sắp vào bờ, cái bờ mà gần suốtđêm chị vừa mong đợi lại vừa lo lắng không biết sẽ phải làm gì khi bước cáibước đầu tiên lên đó. Chị vỗ vỗ bàn tay ướt nhèm vào má đứa con gái nhỏ; côbé lắc lắc đầu, ngọ ngoạy cổ, làm nước trên người văng ra hai bên thànhnhững tia mát lạnh bắn vào lườn lưng bên trái chị. Chị mỉm cười lẩm bẩm:Rõ là con nhà đầm phá!. Vậy là hai mẹ con chị đã hơn một nửa đêm dầmmình trong nước. Chị thì không nói làm gì, đã bao năm sống trên mặt phá baola, chị có thể lặn cả ngày dưới đáy đầm cũng như ở trên cạn, chỉ ngại đứa connhỏ mang theo. Khi quyết định bỏ trốn vào bờ, rời bỏ vĩnh viễn vạn thuyền,chị đã tính để con gái nhỏ ở lại. Song nó còn bú, lại có đứa con trai đầu lênnăm ở lại với cha nói rồi. Nó sẽ lớn lên, sẽ thành một chàng trai đầm phá giỏigiang để tiếp nối cái nghề vạn chài truyền thống của cha ông nó. Đó là củaquý nhất chị đã để lại cho chồng, trả cái tình nghĩa vợ chồng ăn ở với nhau lâunay, mặc dầu cái tình nghĩa đó lúc đầu chỉ là sự ép buộc. Thôi, tôi đành phụanh, chắc anh cũng hiểu cho tôi, tôi còn cha mẹ, quê hương làng xóm nơi chônnhau cắt rốn, đã bao năm rồi tôi chẳng biết ai còn ai mất! Cuộc đời tôi khôngphải là cuộc đời trên đầm phá xa lạ, hãi hùng này. Lạy Trời, lạy Phật, lạy ôngHà Bá, lạy bà Thủy Vương phù hộ cho vạn thuyền anh, phù hộ cho anh chónglấy được vợ khác…Chị vụt nhớ lại hoàn cảnh của mình. Đã lâu lắm rồi, chị gần như quên lãng,giờ đây hiện về mồn một trong đầu. Ngày đó, một buổi chiều tối, sau bao ngàylang thang kiếm ăn, cha mẹ chị dắt chị vào nghỉ ở cái lều tranh góc chợ bênđường. Bấy giờ là năm đói kém, làng quê chị ở bên bờ sông Hoàng Long đóixơ xác, bà con thất tán người lên tận rừng sâu, người xuống tới biển rộng đểtìm nguồn sinh sống. Nhiều gia đình bồng bế nhau, bị gậy ra đi. Cứ đi, nơi nàocó thể xin được là đi, không ai tính lấy đường về. Gia đình chị cũng trong tìnhcảnh bi thảm đó. Cứ đi… nhắm hướng nam mà đi, nơi nào có chợ búa là đến,kiếm miếng cho vào bụng đỡ đói, không còn nhận biết ra phương hướng nữa.May mà ông trời còn có ngày có đêm, buổi sáng mặt trời mọc, buổi chiều mặttrời lặn. Cứ đi… đi cho đến ngày hôm đó. Buổi chiều chị được ăn một nắmxôi to dễ bằng quả dừa điếc và mấy con tôm rim, do nhà chủ nọ có kỳ cúnggiỗ mà cha mẹ chị dắt chị tình cờ bước đúng vào ngõ. Đó gần như bữa tiệcchia tay mãi mãi của chị với những người ruột thịt của mình.Đêm càng lúc càng sâu, càng vắng vẻ. Cả nhà chị chìm vào trong giấc ngủ saysưa trên nền lều chợ mát lạnh. Gió từ đầm xa hiu hiu thổi vào như ru giấc ngủthêm ngọt thêm muồi. Chị thấy mẹ nhẹ nhàng nâng đầu chị lên, đút cho chị ănnhư hồi mới lên hai lên ba. Ôi mẹ, con đã no căng bụng rồi đây này! Mẹ nóicơm thương chứ ai thương, hãy cố mà ăn con ạ, no rồi cũng cứ ăn thêm, bùvào những lúc không có cả một cái dây khoai để nhai cho khỏi buồn cái chânrăng. Mẹ ấn củ khoai luộc ép chị ăn thêm nữa. Củ khoai bùi quá, làm cổ họngchị đặc cứng, tắc nghẹn, muốn kêu mà không kêu được. Rồi bỗng mẹ buôngtay. Chị thấy như được ai bồng bế, người nhẹ hẫng rồi bay đi, lượn lờ như conbướm trong vườn cải nhà chị hồi nào. Con bướm có đôi cánh lốm đốm vàngxanh cứ dập dềnh rồi chao chát, long bong, rồi phầm phập, phầm phập rất lạ.Con bướm cứ chúi đầu xuống ao, hai cánh giẫy run, cố cất lên nhưng cứ rũxuống dần, lướt thướt trườn đi một cách tuyệt vọng…Chị giật mình thức giấc, hoảng hốt ngồi nhổm dậy, hai tay bưng lấy mặt, chưabiết chuyện gì đã xảy ra vừa rồi.- Đừng sợ! Đừng sợ nghe con!Tiếng ồm ồm đùng đục của ai thế? Tiếng cha sao nghe lạ lùng! Mẹ, mẹ đâurồi? Chị khẽ lách các ngón, nhìn qua kẽ tay. Trời ôi! Chị bỏ phắt hai tayxuống, rên rỉ, ngơ ngác, hãi hùng nhìn quanh. Hai người đàn ông, một già,một trẻ đang ngồi trước mặt chị. Dáng họ cao lớn, vạm vỡ, có vẻ bặm trợnnhưng nét mặt thì hiền khô, trên môi anh chàng trẻ còn in một nụ cười nữa.Họ đều cởi trần, quần đùi, da nâu bóng…- Trời hỡi! Đây là đâu thế này?Họ không trả lời. Chị nhìn quanh, nhận biết mình đang ngồi trên một chiếcthuyền đã được neo lại giữa dòng, bập bềnh bập bềnh phồng lên xọp xuốngtheo hơi thở của sóng. Trên đầu là trời cao, chung quanh bốn bề là nước.Thăm thẳm… mịt mù…Chị òa khóc. Hai người đàn ông im lặng. Họ không hề làm gì chị cả, cũngkhông dỗ chị, kệ cho chị khóc, hình như họ cho là cần phải như thế. Ông giàđưa mắt cho người con trai. Chị rú lên một tiếng. Họ sắp làm thịt mình!.Anh con trai đứng ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lễ hội ăn mày Lễ hội ăn mày Hồng Nhu 1. Người đàn bà choãi hai chân ra sau, nhúi đầu xuống, tay trái vẫn ôm chặt đứa con nhỏ giữ cho mũi mồm nó vẫn trồi trên mặt nước, tay phải khoát một nửa vòng tròn, rướn tới… Cùng lúc với nhịp lấy đà theo để bơi tiếp, chân chị bỗng chạm phải đất. Chị mừng rỡ kêu ôi một tiếng khẽ, đạp dấn chân kia xuống, đứng thẳng người dậy, lội… Nước ngang cổ, ngangngực rồi ngang lưng quần… Thế là thoát, là đã sắp vào bờ, cái bờ mà gần suốtđêm chị vừa mong đợi lại vừa lo lắng không biết sẽ phải làm gì khi bước cáibước đầu tiên lên đó. Chị vỗ vỗ bàn tay ướt nhèm vào má đứa con gái nhỏ; côbé lắc lắc đầu, ngọ ngoạy cổ, làm nước trên người văng ra hai bên thànhnhững tia mát lạnh bắn vào lườn lưng bên trái chị. Chị mỉm cười lẩm bẩm:Rõ là con nhà đầm phá!. Vậy là hai mẹ con chị đã hơn một nửa đêm dầmmình trong nước. Chị thì không nói làm gì, đã bao năm sống trên mặt phá baola, chị có thể lặn cả ngày dưới đáy đầm cũng như ở trên cạn, chỉ ngại đứa connhỏ mang theo. Khi quyết định bỏ trốn vào bờ, rời bỏ vĩnh viễn vạn thuyền,chị đã tính để con gái nhỏ ở lại. Song nó còn bú, lại có đứa con trai đầu lênnăm ở lại với cha nói rồi. Nó sẽ lớn lên, sẽ thành một chàng trai đầm phá giỏigiang để tiếp nối cái nghề vạn chài truyền thống của cha ông nó. Đó là củaquý nhất chị đã để lại cho chồng, trả cái tình nghĩa vợ chồng ăn ở với nhau lâunay, mặc dầu cái tình nghĩa đó lúc đầu chỉ là sự ép buộc. Thôi, tôi đành phụanh, chắc anh cũng hiểu cho tôi, tôi còn cha mẹ, quê hương làng xóm nơi chônnhau cắt rốn, đã bao năm rồi tôi chẳng biết ai còn ai mất! Cuộc đời tôi khôngphải là cuộc đời trên đầm phá xa lạ, hãi hùng này. Lạy Trời, lạy Phật, lạy ôngHà Bá, lạy bà Thủy Vương phù hộ cho vạn thuyền anh, phù hộ cho anh chónglấy được vợ khác…Chị vụt nhớ lại hoàn cảnh của mình. Đã lâu lắm rồi, chị gần như quên lãng,giờ đây hiện về mồn một trong đầu. Ngày đó, một buổi chiều tối, sau bao ngàylang thang kiếm ăn, cha mẹ chị dắt chị vào nghỉ ở cái lều tranh góc chợ bênđường. Bấy giờ là năm đói kém, làng quê chị ở bên bờ sông Hoàng Long đóixơ xác, bà con thất tán người lên tận rừng sâu, người xuống tới biển rộng đểtìm nguồn sinh sống. Nhiều gia đình bồng bế nhau, bị gậy ra đi. Cứ đi, nơi nàocó thể xin được là đi, không ai tính lấy đường về. Gia đình chị cũng trong tìnhcảnh bi thảm đó. Cứ đi… nhắm hướng nam mà đi, nơi nào có chợ búa là đến,kiếm miếng cho vào bụng đỡ đói, không còn nhận biết ra phương hướng nữa.May mà ông trời còn có ngày có đêm, buổi sáng mặt trời mọc, buổi chiều mặttrời lặn. Cứ đi… đi cho đến ngày hôm đó. Buổi chiều chị được ăn một nắmxôi to dễ bằng quả dừa điếc và mấy con tôm rim, do nhà chủ nọ có kỳ cúnggiỗ mà cha mẹ chị dắt chị tình cờ bước đúng vào ngõ. Đó gần như bữa tiệcchia tay mãi mãi của chị với những người ruột thịt của mình.Đêm càng lúc càng sâu, càng vắng vẻ. Cả nhà chị chìm vào trong giấc ngủ saysưa trên nền lều chợ mát lạnh. Gió từ đầm xa hiu hiu thổi vào như ru giấc ngủthêm ngọt thêm muồi. Chị thấy mẹ nhẹ nhàng nâng đầu chị lên, đút cho chị ănnhư hồi mới lên hai lên ba. Ôi mẹ, con đã no căng bụng rồi đây này! Mẹ nóicơm thương chứ ai thương, hãy cố mà ăn con ạ, no rồi cũng cứ ăn thêm, bùvào những lúc không có cả một cái dây khoai để nhai cho khỏi buồn cái chânrăng. Mẹ ấn củ khoai luộc ép chị ăn thêm nữa. Củ khoai bùi quá, làm cổ họngchị đặc cứng, tắc nghẹn, muốn kêu mà không kêu được. Rồi bỗng mẹ buôngtay. Chị thấy như được ai bồng bế, người nhẹ hẫng rồi bay đi, lượn lờ như conbướm trong vườn cải nhà chị hồi nào. Con bướm có đôi cánh lốm đốm vàngxanh cứ dập dềnh rồi chao chát, long bong, rồi phầm phập, phầm phập rất lạ.Con bướm cứ chúi đầu xuống ao, hai cánh giẫy run, cố cất lên nhưng cứ rũxuống dần, lướt thướt trườn đi một cách tuyệt vọng…Chị giật mình thức giấc, hoảng hốt ngồi nhổm dậy, hai tay bưng lấy mặt, chưabiết chuyện gì đã xảy ra vừa rồi.- Đừng sợ! Đừng sợ nghe con!Tiếng ồm ồm đùng đục của ai thế? Tiếng cha sao nghe lạ lùng! Mẹ, mẹ đâurồi? Chị khẽ lách các ngón, nhìn qua kẽ tay. Trời ôi! Chị bỏ phắt hai tayxuống, rên rỉ, ngơ ngác, hãi hùng nhìn quanh. Hai người đàn ông, một già,một trẻ đang ngồi trước mặt chị. Dáng họ cao lớn, vạm vỡ, có vẻ bặm trợnnhưng nét mặt thì hiền khô, trên môi anh chàng trẻ còn in một nụ cười nữa.Họ đều cởi trần, quần đùi, da nâu bóng…- Trời hỡi! Đây là đâu thế này?Họ không trả lời. Chị nhìn quanh, nhận biết mình đang ngồi trên một chiếcthuyền đã được neo lại giữa dòng, bập bềnh bập bềnh phồng lên xọp xuốngtheo hơi thở của sóng. Trên đầu là trời cao, chung quanh bốn bề là nước.Thăm thẳm… mịt mù…Chị òa khóc. Hai người đàn ông im lặng. Họ không hề làm gì chị cả, cũngkhông dỗ chị, kệ cho chị khóc, hình như họ cho là cần phải như thế. Ông giàđưa mắt cho người con trai. Chị rú lên một tiếng. Họ sắp làm thịt mình!.Anh con trai đứng ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Lễ hội ăn mày Hồng Nhu tiểu thuyết Việt Nam tác phẩm lãng mạn truyện ngắn lãng mạn truyện ngắn tình yêu truyện về cuộc sốngTài liệu liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 432 13 0 -
Khóa luận tốt nghiệp Văn học: Nhân vật mang tính tự thuật trong tác phẩm của Nam Cao
85 trang 202 0 0 -
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 111 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 71 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 57 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 47 0 0 -
108 trang 39 0 0
-
112 trang 37 0 0
-
6 trang 37 0 0
-
Hài hước, trào tiếu, sân khấu hóa - một khuynh hướng tiểu thuyết gần đây
7 trang 35 0 0