Danh mục

lều chõng: phần 2 - nxb văn học

Số trang: 90      Loại file: pdf      Dung lượng: 1.35 MB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 9 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

nối tiếp phần 1, phần 2 " lều chõng" của nhà văn ngô tất tố, do nxb văn học ấn hành, câu chuyện bắt đầu từ "Đêm qua với vân hạc, Đốc cung lại là một cuộc phục thù của hai conmắt. bởi vì sau bữa cặm cụi từ sáng đến tối mịt ngắm vuốt từ cái nétmóc trở đi để viết cho rồi một bài văn sách chừng bảy, tám tờ, haichàng chỉ cho đôi mắt yên nghỉ một đêm..." mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
lều chõng: phần 2 - nxb văn họcCHƯƠNG13Đêm qua với Vân Hạc, Đốc Cung lại là một cuộc phục thù của hai conmắt.Bởivìsaubữacặmcụitừsángđếntốimịtngắmvuốttừcáinétmóc trở đi để viết cho rồi một bài văn sách chừng bảy, tám tờ, haichàng chỉ cho đôi mắt yên nghỉ một đêm. Đến trưa hôm sau, khi mà ĐoànBằng,TiêmHồngbướcrakhỏicửađểcùngvềquêbáotinchodìghẻvàônganh cả biết sự may mắn của mình trong kỳ đệ tam thì Vân Hạc liền bị ĐốcCungnhắctớisốbốnnénbạccủaTrầnĐứcChinhvàbắtphảilênhàngLờlậptức.Ở lầu hồng không khác gì ở nhà trọ, danh giá của người học trò đã vàotam trường lại tôn gấp mấy cái khi mới vào nhất trường. Vả lại đối với haichàng,đàoPhượng,đàoCúcvẫnlàhoaxưa,ongcũ,cáicuộcgặpgỡsauhaimươingàycáchbiệttựnhiênphảiđằmthắmhơnlúcbắtđầubiếtnhau.Tronglúcbướcchânrađi,VânHạcđãhẹnĐốcCungchỉnghemộtvàikhổtrống rồi về. Không ngờ trước vẻ yêu kiều nũng nịu của đôi hoa khôi haichàngđềukhôngđủbóngvíađểchốnglạivớisứccámdỗ.Thếrồicuộctruyhoankéodàiđếnbảyđêmngày.Ngôngnhấtlàđêmhaibathángmười.Vàokhoảngchậptốimộtlúc,trờituylạnhnhưngrấtsángsủa.vầngtrănghạhuyềntừtừởphíachântrờitiếnlênvànhòmthẳngvàokhecửasổphíađông.NhânmộtcâucaohứngnóiđùacủaVânHạc,ĐốcCungliềnbắtđàoPhượng,đàoCúccùngmấyảnữavàmộtanhképmangcảđàn,trống,sênh,pháchlênphíabờsông.ThêmvàođólạicómấyngườihọctròcụbảngTiênKiều bị kéo đi nữa. Cả bọn đến thẳng bến đò. Sau khi thuê được hai chiếcthuyềnlớn,mặccảphảichởsuốtđêm,VânHạc,ĐốcCungliềnbảochânsàovàophốmuarượuvàcácđồnhắmđemcảxuốngthuyền.Rồi sai nhổ neo cho thuyền xuôi mãi xuống phía Đồn Thủy. Sông cạn,sóng êm, đôi thuyền kèm nhau lờ đờ trôi dưới ánh trăng. Ngồi trên mạnthuyềnngóxuốngđáynướccóthểtrôngthấymìnhđươnglơlửngtrongmộtbiển vàng. Đàn bắt đầu dạo, phách bắt đầu điểm. Tiếng hát bắt đầu thánhthót.Cuộcrượudầndầnđitừchỗêmđềmđếnchỗnồngnàn.Giữanhữngtiếngcườinóihuyênthiên.ĐốcCungtựnhiêngậtgùvàngâm:“Mộclanchitiếpsađườngchâu.Ngọctiêu,kimquảntọalưỡngđầuMỹtửutôntrungtríthiênhộcTảikỹtùybanhiệmkhứlưu…”Rồichàngrungđùi:- Cái cuộc đêm nay của chúng mình, thật đúng với bốn câu đó. Thế mớibiếtLýBạchlàtaychơisành.VàchàngnhìnvàoVânHạc:-Màyvẫntựphụgiỏinôm,hãythửdịchmấycâuấyrađiệulụcbátxemsao.VânHạcngẫmnghĩmộtlátrồiđọc:“ChèođườngđưachiếcthuyềnnanQuảnvàng,tiêungọcthổiranđôiđầuRượungonđểsẵnnghìnbầuChởđào,theosóng,mặcdầungượcxuôi…”Cả bọn đều tấm tắc khen hay, riêng có Đốc Cung chê rằng chữ “đào”không “ổn”. Nhưng không tìm được chữ gì khác thay vào, chàng muốn đổihaicâuđónhưvầy.“Đàomấyả,rượunghìnbầu,Chởtheoconsóngmặcdầungượcxuôi”.Mọi người cân đi, nhắc lại hồi lâu, ai nấy đều bảo câu của Đốc Cung tuykhôngđúngnghĩa,nhưngcònthoáthơncủaVânHạc.RồihọbànnhaudùngbốncâuấylàmbốncâumưỡuvàbắtVânHạc,ĐốcCunglàmtiếpmộtbàihátnóitứccảnhđêmấy.VânHạcmởđầu:“ThủythiênnhấtsắcGiữavừngkhôngvằngvặcmảnhtrăngtreoĐôithuyềnconđủngđỉnhđuachèoDộimặtsóng,tiếngđàntheotiếngphách”.ĐốcCungtiếptheo:“DụchiệuTôcôngcaXíchBíchCánhliênBạchphóoánTầmDương.ThúyênhoaâucũngnợvănchươngDướibóngnguyệt,chénvàngchiđểcạn?ĐếnlượtVânHạc:“CơnđắcýhãychơichochánKiếptrầnai,bavạncólàbaoNghìnxưahiềnthánhđâunào?”HaichàngđọcchođàoPhượng,đàoCúccùngnhẩm,vàbảohaiảcắtlượtmàhát.Đêmcàngkhuya,cuộcrượucànglơilả.Tiếnghátkhichìm,khibổng,theovớidịpkhoannhặtcủapháchvàđàn,cànggiúpthêmchohứngrượu.Trênphốlúcấykhôngcònhơimộttiếngđộng.Mặtsôngcựckỳtịchmịch.Mấyđoànthuyềnbè,giốngnhưnhữngđànvịtngủ hết, hết thảy im lặng rúc đầu vào bờ. Vân Hạc tình cờ ngồi trong muithuyền ngó ra, chàng tưởng như khắp cả vũ trụ, chỉ có bọn mình và vầngtrăng khuya còn thức. Một lát sau, đào Phượng đọc hết bài phú Xích bích,tiếpđếnbàihátTỳbà,ĐốcCungrabộthíchývàkhen:-Ngồitrênmặtnướcmàháthaibàihátấymớilàhợpcảnh.Khônghiểutừxưađếngiờ,đãaithưởngthứccáithúấychưa?VânHạcđónlời:-Khôngphảibâygiờchúngmìnhhưởngcáithúấylàlầnđầutiên.Ngàyxưacáccụđãhưởngchánrồi.Vàvìthủaxưa,côđàokhôngcónhàriêng,cáccụmuốnnghehátmàkhôngtiệnđemvềnhàmình,chonênphầnnhiềuphảihátdướithuyền.Bởivìngồiởthuyềndướibóngtrăng,thấynóhợpvớicảnhtượngtrongTỳbàhànhcủaBạchCưDịvàXíchbíchphúcủaTôĐôngPha,chonêncáccụmớidiễncảhaibàiấyrađiệuhátta,đểbắtảđàongâmđọc.Vềsaunhữngphườngtụctử,đuađòicáccụ,thinhauđemnhữngbàiấymàhátởnhàcôđào,ấylàvìhọkhônghiểucáihaycủanó.Cácanhthửnghĩmàxem,ngồitrênmặtphảnmànghenhữngcâu:“SaynhữngluốngngạikhichiarẽNướcmênhmôngdầmvẻtrăngtrong”Haylà:“Thuyềnmấylá,đôngtâylặngngắtMộtvừngtrăngtrongvắtlòngsông”thìphỏngcòncónghĩalýgìnữa?Trời gần sáng. Trăng càng lên cao, ánh trăng tỏa xuống lòng sông sángnhư ban ngày. Hứng rượu mỗi lúc mỗi thêm hăng hái. Người nọ dốc mãirượu vào chén người kia. Dần dần, cả đám đều say dí dị, ai nấy gục đầuxuốngcạnhchiếurượumàngáy.Sáng mai Vân Hạc dậy trước, trông thấy mấy người ngổn ngang nằmquanh một đám chén bát lổng chổng, mới biết đêm qua uống rượu nhiềuquá.Ngórangoàisông,cảnhtượngđềulạhếtthảy.Ngơngácnhìnmãiđámkhóisươngmùmịt,chàngmớinhậnracáichỗthuyềnđậulàởdướibãiBátTràng.Cácchân ...

Tài liệu được xem nhiều: