Lộc Trái Mùa
Số trang: 5
Loại file: pdf
Dung lượng: 126.40 KB
Lượt xem: 11
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Roóc... Roóc... Roóc... - Mưa hả? Thoa trở mình giọng còn ngái ngủ, vẻ mặt thanh thản như vừa bước ra khỏi một giấc mơ đẹp. Dụng ôm siết lấy vợ thì thầm: Không phải mưa đâu, tiếng nước máy đấy. Anh mở van cho nó chảy nhỏ giọt... như thế đồng hồ vẫn không đọc số. Rồi em xem, cứ thánh thót như vậy cả ngày lẫn đêm cũng được nửa khối. Vị chi cả tháng trời!... Ra vấn đề đấy - Dụng hồ hởi: Từ mai em không phải ra suối tắm giặt nữa, cái bậc đá vừa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lộc Trái Mùavietmessenger.com Quỳnh Vân Lộc Trái MùaRoóc... Roóc... Roóc...- Mưa hả?Thoa trở mình giọng còn ngái ngủ, vẻ mặt thanh thản như vừa bước ra khỏi một giấc mơđẹp. Dụng ôm siết lấy vợ thì thầm: Không phải mưa đâu, tiếng nước máy đấy. Anh mở vancho nó chảy nhỏ giọt... như thế đồng hồ vẫn không đọc số. Rồi em xem, cứ thánh thót nhưvậy cả ngày lẫn đêm cũng được nửa khối. Vị chi cả tháng trời!... Ra vấn đề đấy - Dụng hồhởi: Từ mai em không phải ra suối tắm giặt nữa, cái bậc đá vừa cao lại vừa trơn... Có màanh lo người khác nhìn vợ mình thì có, người đâu mà cả ghen... Ừ... thì có vợ đẹp phải giữkỹ chứ sao! Dào ôi! Anh cứ thử vứt em ra bờ rào xem có con kiến nào bâu không? Kiếnkhông bâu nhưng anh bâu, được chưa, được chưa??Mỗi tiếng được chưa của Dụng, Thoa lại cười rúc rích. Thế giới của đôi vợ chồng trẻ chìmdần vào tiếng nước nhỏ giọt đều đặn. Từ hôm đó Thoa luôn có cảm giác là cái đồng hồnước của vợ chồng cô, nhưng cô linh cảm thấy cái đồng hồ đó không phải để đo thời gian.Song, dứt khoát nó phải đại diện cho một đại lượng nào đó. Cô nép vào ngực chồng, thổnthức. Ngày mai anh lại đi sao? Ừ, hết phép rồi mà em! Hay... không được đâu, em... launước mắt đi không con nó cười cho bây giờ. Anh này! Thoa đỏ mặt nhìn nhanh xuống bụngrồi đấm chồng túi bụi... Ngày mai anh đi, vắng anh, em không được thức quá khuya nữa.Anh sắm máy may là để em vui sau những giờ lên lớp, chứ không phải là để cho em vắt kiệtsức đâu. Rảnh thì vườn trường rộng rãi, em nên thả mấy mái gà... Đừng anh, đằng nàocũng phải đi, có ở với anh thêm một ngày cũng chẳng thấm tháp gì... Tiếng nước vẫn nhỏgiọt đều đặn. Roóc... Roóc... Roóc...Hai năm sau họ có bé Hải Ly, ngôi nhà cấp bốn đã được đập đi và xây mới. Thoa cần mẫnchu toàn với gia đình nhỏ. Dụng đều đặn đi về thêu dệt bức tranh hạnh phúc thêm tròn vẹn.Riêng cái bể nước vẫn để nguyên chỗ cũ, đêm đêm âm thanh duy nhất cứ vóng lên từ cáimáng tôn bắt đầu rỉ: toạch... toạch... toạch...Thoa trở mình, má chạm vào những lọn tóc mềm mại của con, giấc ngủ muộn màng đắngđót. Cô ghì chặt con vào lòng, cố chạy trốn cái âm thanh đều đặn tẻ nhạt gõ mòn lòng chungthuỷ của cô. Ranh giới cuối cùng cạn kiệt... Quờ tay vào khoảng giường trống phía sau lưng,cô bật khóc tấm tức. Bàn tay như búp sen nhỏ của Hải Ly ngập ngừng trên ngực mẹ gâycảm giác khó tả. Vẫn tiếng nước: toạch... toạch... toạch... Thao vùng dậy, ào ra phía bểnước, hai bàn tay bất lực buông xuôi. Chiếc van đã sét gỉ, không thể nào vặt chặt đượcnữa... Đêm sao quá dài...... Mặc cho mọi người hết sức can ngăn, họ vẫn làm lễ cưới vào đúng mùa ngâu. Thoa giảithích với bè bạn: Hạnh phúc do chính con người tạo ra chứ đâu phải số phận đã có một tiềnđịnh cho mỗi kiếp người. Đến tận bây giờ, nhiều khi Thoa vẫn thường tự hỏi: Sao lại vàongày ấy!... Ngày ấy Thoa còn trẻ lắm, cô như cánh hoa bừng nở, tròn trịa và tươi rói. Dụngnhư người say, anh hét vỡ toáng lồng ngực. Trời ơi, tôi hạnh phúc quá! Hạnh phúc nhất trầngian. Em muốn gì hở Thoa? Em muốn có mười đứa con. Mười thôi ư. Anh đồng ý để em đẻđến thứ một trăm. Eo ôi, nhiều thế sao? Như bà mẹ Âu Cơ, em giống bà mẹ Âu Cơ, nhưngđẹp hơn nhiều. Xí, chỉ giỏi hứa lèo. Bây giờ em chỉ muốn có anh, chỉ muốn có anh...... Giá cậu yêu con ít đi. Nhâm - người bạn gái thân nhất của Thoa buột miệng nói rồi lảngđi nơi khác. Ơ hay, chả lẽ yêu con cũng là một tội? Thoa hiểu tấm lòng của cô bạn gái lolắng cho mình trước những gì mà Nhâm thấp thỏm nhận thấy... Song Nhâm đâu có hiểu,ngay từ hồi còn bé Thoa đã rất yêu trẻ con. Tố chất thích được làm mẹ bộc lộ trong Thoa từrất sớm. Mới năm sáu tuổi đầu, Thoa đã thích búp bê, có lúc lại còn vạch áo áp miệng nóvào đôi núm vú nhỏ như hai hạt tấm của mình. Đứa trẻ nào, dù có khó đến mấy Thoa đều cóthể làm thân. Ngày Thoa có anh, ý thích của cô không làm anh ngạc nhiên. Nhiều lúc anhkhiến Thoa hiểu rằng vì thế mà anh yêu cô hơn. Những buổi chiều cuối tuần cùng nhau đidạo trong công viên, Thoa thích chạy theo những đứa trẻ lon ton trên bãi cỏ, cô làm thân vàcười đùa với chúng thật tự nhiên. Còn Dụng, anh lặng im ngắm nhìn cô bằng đôi mắt đồngcảm và tin cậy. Vậy mà... Bắt đầu từ đâu nhỉ?... Hôm ấy, anh đột ngột trở về phép sau một đợt lưu diễn dài ngày. Căn phòng bỗng trở nênchật chội, bé Hải Ly lại hâm hấp sốt. Thoa nằm ôm con nựng mãi mà con bé vẫn chưa ngủđược. Ngoài kia, Dụng sốt ruột đi lại là liên tục hút thuốc. Đêm dần trôi, Thoa ngủ thiếp đi lúcnào không biết... Bỗng một đôi tay mạnh mẽ nhấc bổng cô lên, đặt vào chiếc giường sực ấmhơi người...Ngày ấy, tuổi trẻ sôi nổi với biết bao hoài bão mà giờ đây cô không thể nào ý thức được mộtcách rõ rệt. Chỉ còn lại một ấn tượng đẹp đẽ khắc sâu vào tâm hồn không phai mờ: có mộtthời như thế! Thời ấy cô nữ sinh trường Mẫu giáo mầm non thổn thức trên từng trang vở,ngỡ ngàng trước một bông hoa, ríu ran đong đầy những tiếng cười thơ trẻ... Thoa đã mangtuổi ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lộc Trái Mùavietmessenger.com Quỳnh Vân Lộc Trái MùaRoóc... Roóc... Roóc...- Mưa hả?Thoa trở mình giọng còn ngái ngủ, vẻ mặt thanh thản như vừa bước ra khỏi một giấc mơđẹp. Dụng ôm siết lấy vợ thì thầm: Không phải mưa đâu, tiếng nước máy đấy. Anh mở vancho nó chảy nhỏ giọt... như thế đồng hồ vẫn không đọc số. Rồi em xem, cứ thánh thót nhưvậy cả ngày lẫn đêm cũng được nửa khối. Vị chi cả tháng trời!... Ra vấn đề đấy - Dụng hồhởi: Từ mai em không phải ra suối tắm giặt nữa, cái bậc đá vừa cao lại vừa trơn... Có màanh lo người khác nhìn vợ mình thì có, người đâu mà cả ghen... Ừ... thì có vợ đẹp phải giữkỹ chứ sao! Dào ôi! Anh cứ thử vứt em ra bờ rào xem có con kiến nào bâu không? Kiếnkhông bâu nhưng anh bâu, được chưa, được chưa??Mỗi tiếng được chưa của Dụng, Thoa lại cười rúc rích. Thế giới của đôi vợ chồng trẻ chìmdần vào tiếng nước nhỏ giọt đều đặn. Từ hôm đó Thoa luôn có cảm giác là cái đồng hồnước của vợ chồng cô, nhưng cô linh cảm thấy cái đồng hồ đó không phải để đo thời gian.Song, dứt khoát nó phải đại diện cho một đại lượng nào đó. Cô nép vào ngực chồng, thổnthức. Ngày mai anh lại đi sao? Ừ, hết phép rồi mà em! Hay... không được đâu, em... launước mắt đi không con nó cười cho bây giờ. Anh này! Thoa đỏ mặt nhìn nhanh xuống bụngrồi đấm chồng túi bụi... Ngày mai anh đi, vắng anh, em không được thức quá khuya nữa.Anh sắm máy may là để em vui sau những giờ lên lớp, chứ không phải là để cho em vắt kiệtsức đâu. Rảnh thì vườn trường rộng rãi, em nên thả mấy mái gà... Đừng anh, đằng nàocũng phải đi, có ở với anh thêm một ngày cũng chẳng thấm tháp gì... Tiếng nước vẫn nhỏgiọt đều đặn. Roóc... Roóc... Roóc...Hai năm sau họ có bé Hải Ly, ngôi nhà cấp bốn đã được đập đi và xây mới. Thoa cần mẫnchu toàn với gia đình nhỏ. Dụng đều đặn đi về thêu dệt bức tranh hạnh phúc thêm tròn vẹn.Riêng cái bể nước vẫn để nguyên chỗ cũ, đêm đêm âm thanh duy nhất cứ vóng lên từ cáimáng tôn bắt đầu rỉ: toạch... toạch... toạch...Thoa trở mình, má chạm vào những lọn tóc mềm mại của con, giấc ngủ muộn màng đắngđót. Cô ghì chặt con vào lòng, cố chạy trốn cái âm thanh đều đặn tẻ nhạt gõ mòn lòng chungthuỷ của cô. Ranh giới cuối cùng cạn kiệt... Quờ tay vào khoảng giường trống phía sau lưng,cô bật khóc tấm tức. Bàn tay như búp sen nhỏ của Hải Ly ngập ngừng trên ngực mẹ gâycảm giác khó tả. Vẫn tiếng nước: toạch... toạch... toạch... Thao vùng dậy, ào ra phía bểnước, hai bàn tay bất lực buông xuôi. Chiếc van đã sét gỉ, không thể nào vặt chặt đượcnữa... Đêm sao quá dài...... Mặc cho mọi người hết sức can ngăn, họ vẫn làm lễ cưới vào đúng mùa ngâu. Thoa giảithích với bè bạn: Hạnh phúc do chính con người tạo ra chứ đâu phải số phận đã có một tiềnđịnh cho mỗi kiếp người. Đến tận bây giờ, nhiều khi Thoa vẫn thường tự hỏi: Sao lại vàongày ấy!... Ngày ấy Thoa còn trẻ lắm, cô như cánh hoa bừng nở, tròn trịa và tươi rói. Dụngnhư người say, anh hét vỡ toáng lồng ngực. Trời ơi, tôi hạnh phúc quá! Hạnh phúc nhất trầngian. Em muốn gì hở Thoa? Em muốn có mười đứa con. Mười thôi ư. Anh đồng ý để em đẻđến thứ một trăm. Eo ôi, nhiều thế sao? Như bà mẹ Âu Cơ, em giống bà mẹ Âu Cơ, nhưngđẹp hơn nhiều. Xí, chỉ giỏi hứa lèo. Bây giờ em chỉ muốn có anh, chỉ muốn có anh...... Giá cậu yêu con ít đi. Nhâm - người bạn gái thân nhất của Thoa buột miệng nói rồi lảngđi nơi khác. Ơ hay, chả lẽ yêu con cũng là một tội? Thoa hiểu tấm lòng của cô bạn gái lolắng cho mình trước những gì mà Nhâm thấp thỏm nhận thấy... Song Nhâm đâu có hiểu,ngay từ hồi còn bé Thoa đã rất yêu trẻ con. Tố chất thích được làm mẹ bộc lộ trong Thoa từrất sớm. Mới năm sáu tuổi đầu, Thoa đã thích búp bê, có lúc lại còn vạch áo áp miệng nóvào đôi núm vú nhỏ như hai hạt tấm của mình. Đứa trẻ nào, dù có khó đến mấy Thoa đều cóthể làm thân. Ngày Thoa có anh, ý thích của cô không làm anh ngạc nhiên. Nhiều lúc anhkhiến Thoa hiểu rằng vì thế mà anh yêu cô hơn. Những buổi chiều cuối tuần cùng nhau đidạo trong công viên, Thoa thích chạy theo những đứa trẻ lon ton trên bãi cỏ, cô làm thân vàcười đùa với chúng thật tự nhiên. Còn Dụng, anh lặng im ngắm nhìn cô bằng đôi mắt đồngcảm và tin cậy. Vậy mà... Bắt đầu từ đâu nhỉ?... Hôm ấy, anh đột ngột trở về phép sau một đợt lưu diễn dài ngày. Căn phòng bỗng trở nênchật chội, bé Hải Ly lại hâm hấp sốt. Thoa nằm ôm con nựng mãi mà con bé vẫn chưa ngủđược. Ngoài kia, Dụng sốt ruột đi lại là liên tục hút thuốc. Đêm dần trôi, Thoa ngủ thiếp đi lúcnào không biết... Bỗng một đôi tay mạnh mẽ nhấc bổng cô lên, đặt vào chiếc giường sực ấmhơi người...Ngày ấy, tuổi trẻ sôi nổi với biết bao hoài bão mà giờ đây cô không thể nào ý thức được mộtcách rõ rệt. Chỉ còn lại một ấn tượng đẹp đẽ khắc sâu vào tâm hồn không phai mờ: có mộtthời như thế! Thời ấy cô nữ sinh trường Mẫu giáo mầm non thổn thức trên từng trang vở,ngỡ ngàng trước một bông hoa, ríu ran đong đầy những tiếng cười thơ trẻ... Thoa đã mangtuổi ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Lộc Trái Mùa truyện ngắn Việt Nam truyện ngắn văn học hiện đại câu chuyện đời thường Quỳnh VânGợi ý tài liệu liên quan:
-
6 trang 245 0 0
-
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 105 0 0 -
4 trang 80 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 56 0 0 -
8 trang 53 0 0
-
171 trang 51 0 0
-
3 trang 47 0 0
-
2 trang 45 0 0
-
Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư (In lần thứ 20): Phần 1
89 trang 43 0 0 -
12 trang 42 0 0