Lục Bình
Số trang: 5
Loại file: pdf
Dung lượng: 122.26 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tặng ĐCG "Về phương Nam ngắm sông ngậm ngùi Thương những đời như lục bình trôi..." - Vũ Đức Sao Biển Gã đi lững thững qua con đường Lê Lợi, rồi quẹo sang Nguyễn Huệ, hướng ra Bến Tàu, đi mà không hề chú ý gì đến ngoại cảnh chung quanh (trên mặt đất- xin phép bạn cho tôi được mở ngoặc đơn). Vì gã còn bận ngước mặt ngó lên những vòm cây lá đang reo hát trên đầu, và vì đầu óc gã đang mơ màng băn khoăn với bao ý đồ sáng tác. Mùa mưa ở Sài...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lục Bìnhvietmessenger.com Nguyễn Thành Nhân Lục Bình Tặng ĐCGVề phương Nam ngắm sông ngậm ngùiThương những đời như lục bình trôi...- Vũ Đức Sao BiểnGã đi lững thững qua con đường Lê Lợi, rồi quẹo sang Nguyễn Huệ, hướng ra Bến Tàu, đimà không hề chú ý gì đến ngoại cảnh chung quanh (trên mặt đất- xin phép bạn cho tôi đượcmở ngoặc đơn). Vì gã còn bận ngước mặt ngó lên những vòm cây lá đang reo hát trên đầu,và vì đầu óc gã đang mơ màng băn khoăn với bao ý đồ sáng tác. Mùa mưa ở Sài Gòn đãsắp chấm dứt rồi, nhưng thỉnh thoảng trời lại trút một cơn mưa ào ạt. Như lúc sáng nay. Vàsau mỗi cơn mưa, cây lá lại xanh ngắt, trẻ trung và mát mẻ. Gã đắm đuối nhìn những nhánhcong queo, những tàng lá đang đung đưa khẽ theo cơn gió chiều mát rượi, như thể đangđắm đuối nhìn một cô gái đẹp. Thỉnh thoảng, gã lại va phải một ai đó đi ngược chiều, haybước bừa lên những vũng nước đọng chưa rút kịp ven đường. Lâu lắm rồi gã không có dịpđể đi bộ chút chút cho giãn gân giãn cốt. Những vỉa hè trên mọi con đường Thành phố luônluôn bị lấn chiếm bởi muôn vàn thứ linh tinh, chúng trở thành chỗ để phục vụ cho mọi nhucầu, ngoại trừ nhu cầu đi tản bộ. Vâng, thì người ta vẫn có thể qua lại, tới lui. Nhưng ngườita sẽ phải thường xuyên chú ý để khỏi va phải trăm thứ bà rằn, khỏi đâm xầm vào mộtngười, một vật gì đó hiện ra trên khắp những quãng đường ngắn ngủi. Đi như thế có thể gọilà đi tản bộ lang thang? Có thể cho phép người ta thả hồn lơ mơ theo một dòng xúccảm,hay quan trọng hoá hơn một chút- để tìm cấu tứ của một truyện ngắn hay bài thơ gì đó,như mục đích của gã hôm nay?Gã không phải là nhà văn nhà thơ gì cả. Nhưng gã mê văn thơ. Mê hơn mê - dàn bà đẹp,thế mới khổ thân cho gã chứ! gã mê ddọc cũng tương đương như mê viết. Đọc thì dễ quá,phải không? Chỉ cần có chút thì giờ và chút tình yêu chữ nghĩa, người ta có thể đọc bất cứthứ gì, từ các tác phẩm hiếm quý cổ kính chỉ còn nằm trong các thư viện xưa ẩm mốc chođến những cuốn truyện ba xu bán xôn trong những cửa hàng sách cũ. Viết thì khó hơnnhiều. Mà gã, ngoài chuyện khoái đọc, còn muốn viết, khát khao cái sự viết quá chừng. Khổlà lực lại bất tòng tâm. Gã cũng đã viết nhiều lắm rồi chứ, từ lâu lắm rồi chứ. Hồi đó, gã viếttrên những cuốn vở học trò đen thui và ddôi khi lẫn lộn mấy sợi gỗ, sợi rơm còn sót lại, vớimột cây bút máy hiệu Hồng hà. Ôi, nhắc tới nó mà lòng gã bùi ngùi xúc động. Chiến hữu củata ơi! Chiến hữu thân thương với một cái ngòi rè vì bị gã ấn quá mạnh trong bao cơn cảmxúc, với cái đuôi bút xác xơ vì hàng ngàn lần nằm giữa hai hàm răng của gã. Giờ thì khoẻhơn, gã đã gác bút rồi. Gác bút - không phải quẳng bút nhé - vì bây giờ gã chỉ việc ngồi gõlách cách trên cái bàn phím, và nếu cần, chỉ việc nhấn control+A rồi delete, là tất cả cái mớngôn từ lộn xộn vô giá trị làm gã điên tiết sẽ biến mất liền tù tì, không phải mất công vò xémấy tờ giấy lem nhem vứt vào sọt rác, rồi lại phải mất công đi đổ rác sáng hôm sau.Vâng, nói có cây bút máy Hồng hà và cái computer đời 486 làm chứng, gã đã viết nhiều thậtđó mà! Nhưng... hầu hết những gì gã viết đã bị thủ tiêu một cách tức tưởi hết mất rồi. Vì lựcbất tòng tâm (hay chí cao tài mọn thì cũng thế!), xin bực mình nhắc lại! Giá có ai có câubiện bạch nào hay hơn xin làm ơn chỉ giúp, gã sẽ khấu đầu lạy tạ! Lực (hay tài) của gã,chủ quan mà nhận xét, giỏi lắm chỉ viết được dăm ba bài thơ con cóc tía, dăm chục trangtruyện tếu thọc lét ngang hông người khác. mà tâm (hay chí) của gã, ôi, nó cao xa hoằngviễn quá xá quà xa. Gã hằng mơ mình viết được một tác phẩm để đời. Một, và chỉ một màthôi, cũng hả lòng hả dạ lắm rồi! Cở như Gone With The Wind hay Whistling Hill vậy đó.Mười mấy năm cầm bút, rồi gõ phím của gã đã trôi sông đổ biển. Tuổi trẻ của gã đã bị phíhoài vì cái giấc mơ làm văn hào không đúng chỗ. Bạn bè xem gã là một tên điên khùng batrợn, mắc bệnh vĩ cuồng. Từng người tình lần lượt bỏ gã ra đi như những dòng sông nhỏ!Vợ gã cũng đá gã ra lề đường để chạy theo một tay bụng phệ, ít mơ mộng mà có nhiều tiềnvàng trong két sắt. Thật ra, gã có sống, có làm gì khác người đâu nhỉ! gã chỉ đam mê vănchương, mơ ước trong thầm lặng, chứ nào có ti toe hay khoe mẽ gì đâu. Dù sao, dù có bịngộ nhận thế nào, gã vẫn còn yêu tha thiết chuyện văn chương, vẫn còn say sưa viết lách,dù ngày càng biết lượng sức mình. Giờ đây, gã đâu còn mơ hái một giải Nobel. Gã chỉmong mình viết được những mẩu truyện ngăn ngắn, chân thật và giản dị. Vậy mà cả mấytháng trời rồi, gã vẫn không thể viết được dòng nào. Văn hứng ngày xưa đã đưa gã baybổng chín tầng mây, viết ào ào như nước lũ ngập tràn hàng chồng giấy, dù là viết toànnhững dòng vô nghĩa tào lao, giờ cũng đã bỏ gã đi mất tiêu rồi. Lắm khi gã ước ao có lạinhững phút giây cảm hứng tuyệt vời ngày cũ. Chỉ viết khơi khơi, rồi viết xong có xé liệng, cóđốt bỏ cũng được, cũng v ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lục Bìnhvietmessenger.com Nguyễn Thành Nhân Lục Bình Tặng ĐCGVề phương Nam ngắm sông ngậm ngùiThương những đời như lục bình trôi...- Vũ Đức Sao BiểnGã đi lững thững qua con đường Lê Lợi, rồi quẹo sang Nguyễn Huệ, hướng ra Bến Tàu, đimà không hề chú ý gì đến ngoại cảnh chung quanh (trên mặt đất- xin phép bạn cho tôi đượcmở ngoặc đơn). Vì gã còn bận ngước mặt ngó lên những vòm cây lá đang reo hát trên đầu,và vì đầu óc gã đang mơ màng băn khoăn với bao ý đồ sáng tác. Mùa mưa ở Sài Gòn đãsắp chấm dứt rồi, nhưng thỉnh thoảng trời lại trút một cơn mưa ào ạt. Như lúc sáng nay. Vàsau mỗi cơn mưa, cây lá lại xanh ngắt, trẻ trung và mát mẻ. Gã đắm đuối nhìn những nhánhcong queo, những tàng lá đang đung đưa khẽ theo cơn gió chiều mát rượi, như thể đangđắm đuối nhìn một cô gái đẹp. Thỉnh thoảng, gã lại va phải một ai đó đi ngược chiều, haybước bừa lên những vũng nước đọng chưa rút kịp ven đường. Lâu lắm rồi gã không có dịpđể đi bộ chút chút cho giãn gân giãn cốt. Những vỉa hè trên mọi con đường Thành phố luônluôn bị lấn chiếm bởi muôn vàn thứ linh tinh, chúng trở thành chỗ để phục vụ cho mọi nhucầu, ngoại trừ nhu cầu đi tản bộ. Vâng, thì người ta vẫn có thể qua lại, tới lui. Nhưng ngườita sẽ phải thường xuyên chú ý để khỏi va phải trăm thứ bà rằn, khỏi đâm xầm vào mộtngười, một vật gì đó hiện ra trên khắp những quãng đường ngắn ngủi. Đi như thế có thể gọilà đi tản bộ lang thang? Có thể cho phép người ta thả hồn lơ mơ theo một dòng xúccảm,hay quan trọng hoá hơn một chút- để tìm cấu tứ của một truyện ngắn hay bài thơ gì đó,như mục đích của gã hôm nay?Gã không phải là nhà văn nhà thơ gì cả. Nhưng gã mê văn thơ. Mê hơn mê - dàn bà đẹp,thế mới khổ thân cho gã chứ! gã mê ddọc cũng tương đương như mê viết. Đọc thì dễ quá,phải không? Chỉ cần có chút thì giờ và chút tình yêu chữ nghĩa, người ta có thể đọc bất cứthứ gì, từ các tác phẩm hiếm quý cổ kính chỉ còn nằm trong các thư viện xưa ẩm mốc chođến những cuốn truyện ba xu bán xôn trong những cửa hàng sách cũ. Viết thì khó hơnnhiều. Mà gã, ngoài chuyện khoái đọc, còn muốn viết, khát khao cái sự viết quá chừng. Khổlà lực lại bất tòng tâm. Gã cũng đã viết nhiều lắm rồi chứ, từ lâu lắm rồi chứ. Hồi đó, gã viếttrên những cuốn vở học trò đen thui và ddôi khi lẫn lộn mấy sợi gỗ, sợi rơm còn sót lại, vớimột cây bút máy hiệu Hồng hà. Ôi, nhắc tới nó mà lòng gã bùi ngùi xúc động. Chiến hữu củata ơi! Chiến hữu thân thương với một cái ngòi rè vì bị gã ấn quá mạnh trong bao cơn cảmxúc, với cái đuôi bút xác xơ vì hàng ngàn lần nằm giữa hai hàm răng của gã. Giờ thì khoẻhơn, gã đã gác bút rồi. Gác bút - không phải quẳng bút nhé - vì bây giờ gã chỉ việc ngồi gõlách cách trên cái bàn phím, và nếu cần, chỉ việc nhấn control+A rồi delete, là tất cả cái mớngôn từ lộn xộn vô giá trị làm gã điên tiết sẽ biến mất liền tù tì, không phải mất công vò xémấy tờ giấy lem nhem vứt vào sọt rác, rồi lại phải mất công đi đổ rác sáng hôm sau.Vâng, nói có cây bút máy Hồng hà và cái computer đời 486 làm chứng, gã đã viết nhiều thậtđó mà! Nhưng... hầu hết những gì gã viết đã bị thủ tiêu một cách tức tưởi hết mất rồi. Vì lựcbất tòng tâm (hay chí cao tài mọn thì cũng thế!), xin bực mình nhắc lại! Giá có ai có câubiện bạch nào hay hơn xin làm ơn chỉ giúp, gã sẽ khấu đầu lạy tạ! Lực (hay tài) của gã,chủ quan mà nhận xét, giỏi lắm chỉ viết được dăm ba bài thơ con cóc tía, dăm chục trangtruyện tếu thọc lét ngang hông người khác. mà tâm (hay chí) của gã, ôi, nó cao xa hoằngviễn quá xá quà xa. Gã hằng mơ mình viết được một tác phẩm để đời. Một, và chỉ một màthôi, cũng hả lòng hả dạ lắm rồi! Cở như Gone With The Wind hay Whistling Hill vậy đó.Mười mấy năm cầm bút, rồi gõ phím của gã đã trôi sông đổ biển. Tuổi trẻ của gã đã bị phíhoài vì cái giấc mơ làm văn hào không đúng chỗ. Bạn bè xem gã là một tên điên khùng batrợn, mắc bệnh vĩ cuồng. Từng người tình lần lượt bỏ gã ra đi như những dòng sông nhỏ!Vợ gã cũng đá gã ra lề đường để chạy theo một tay bụng phệ, ít mơ mộng mà có nhiều tiềnvàng trong két sắt. Thật ra, gã có sống, có làm gì khác người đâu nhỉ! gã chỉ đam mê vănchương, mơ ước trong thầm lặng, chứ nào có ti toe hay khoe mẽ gì đâu. Dù sao, dù có bịngộ nhận thế nào, gã vẫn còn yêu tha thiết chuyện văn chương, vẫn còn say sưa viết lách,dù ngày càng biết lượng sức mình. Giờ đây, gã đâu còn mơ hái một giải Nobel. Gã chỉmong mình viết được những mẩu truyện ngăn ngắn, chân thật và giản dị. Vậy mà cả mấytháng trời rồi, gã vẫn không thể viết được dòng nào. Văn hứng ngày xưa đã đưa gã baybổng chín tầng mây, viết ào ào như nước lũ ngập tràn hàng chồng giấy, dù là viết toànnhững dòng vô nghĩa tào lao, giờ cũng đã bỏ gã đi mất tiêu rồi. Lắm khi gã ước ao có lạinhững phút giây cảm hứng tuyệt vời ngày cũ. Chỉ viết khơi khơi, rồi viết xong có xé liệng, cóđốt bỏ cũng được, cũng v ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Lục Bình Nguyễn Thành Nhân truyện ngắn Việt Nam truyện ngắn văn học hiện đại câu chuyện đời thườngGợi ý tài liệu liên quan:
-
6 trang 245 0 0
-
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 105 0 0 -
4 trang 80 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 56 0 0 -
8 trang 53 0 0
-
171 trang 51 0 0
-
3 trang 47 0 0
-
2 trang 45 0 0
-
Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư (In lần thứ 20): Phần 1
89 trang 43 0 0 -
12 trang 42 0 0