Danh mục

Luôn mãi bên con

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 102.93 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tác giả: TrinaJane Thể loại: Tự truyện Từng giọt nắng vàng rót qua khe cửa sổ khép hờ trong phòng tôi như từng giọt mật vàng óng xúm xính ngon lành. Và cứ như thế, ánh nắng cứ rót đầy dần trong căn phòng nhỏ của tôi khiến tôi thức giấc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Luôn mãi bên con Luôn mãi bên conTác giả: TrinaJaneThể loại: Tự truyệnTừng giọt nắng vàng rót qua khe cửa sổ khép hờ trong phòng tôi như từng giọt mậtvàng óng xúm xính ngon lành. Và cứ như thế, ánh nắng cứ rót đầy dần trong cănphòng nhỏ của tôi khiến tôi thức giấc. Không thức giấc sao cho được khi mà nhữngtia nắng đang làm nóng cả căn phòng của tôi và chúng hiện đang chiếc thẳng vàogương mặt trông chả khác nào một con ngốc của tôi. Ngáp một hơi dài vẫn cònngái ngủ, tôi cố gắng bước chân xuống giường. Bước được chân xuống giườngtrong lúc vẫn còn buồn ngủ như thế này thực sự tôi cảm thấy tự khâm phục chínhmình. Đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh hẳn, tôi nhận ra hôm nay tôi có một núi sách vởphải thu dọn, đó là những chồng sách vở của chín tháng học vừa rồi của tôi. Thật làkhông có gì ngán bằng khi phải dọn một căn phòng siêu bừa bộn như thế này! Tôiđến điên mất thôi!...Những chồng sách vở nhanh chóng làm tôi phát ngán. Giá mà tôi có phép thuậtnhỉ! Nếu có phép thuật thì chắc chắn rằng căn phòng của tôi sẽ đâu vào đấy trongvòng chưa đầy nửa giây. Thở một hơi dài thường thược tôi mở cánh cửa phía bênhông bàn học và cố gắng dùng sức bình sinh hiện có để lôi bằng được chiếc cặpquá khổ của mình ra. Một tờ giấy mỏng và đã cũ bay ra. Nó đáp xuống đất nhẹ tựalông hồng. Ánh nắng vàng chiếu vào càng khiến nó trông thật cũ kĩ. Đặt chiếc cặpxuống sàn, tôi nhặt tờ giấy ố vàng lên.Một tấm ảnh cũLòng tôi chợt quặng thặt lại khi nhận ra tấm ảnh ố vàng ấy là tấm ảnh chụp cả giađình tôi trong buổi sinh nhật tròn tám tuổi của tôi. Tấm ảnh khiến tôi nhớ lại mộtđoạn kí ức buồn mà tôi không thể nào quên...Năm ấy, sau khi sửa lại căn nhà, con mắt của má tôi bắt đầu có những triệu chứngbất thường. Má đã đi đến đủ bác sĩ chuyên khoa mắt và uống đủ loại thuốc nhưngbệnh không những không thuyên giảm mà ngược lại. Ba quyết định dẫn má tôi raĐà Nẵng khám bệnh những cũng không có kết quả gì và thật cay nghiệt thay, bácsĩ khám cho má tôi lại phán rằng Chị làm gì có bệnh gì! Chị ưng thì ra Đà Nẵngchơi chứ làm gì có bệnh...Không khí nặng nề bắt đầu bao trùm toàn bộ căn nhàtôi. Những lần đi học về tôi đều cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng vô cùng cũngchính vì thế mà tôi cứ học sút dần, sút dần...Ba tôi quyết định dẫn má tôi đi khámlần nữa. Lần này, ba dẫn má tôi đến nhà một Thạc sĩ cũng chuyên khoa mắt. Dùkết quả lần này cũng giống như những lần trước nhưng bà Thạc sĩ đã khuyên mátôi nên đi Tp Hồ Chí Minh gấp. Vậy là cả nhà tôi lại phải lo chạy vậy, mượn tiềncủa họ hàng, đồng nghiệp để má tôi vào Tp khám bệnh. Những nghĩ bệnh của mátôi không nặng lắm nên ba đề nghị ông nội dẫn má tôi vào Tp để ba ở ngoài nàychăm sóc tôi. Vì ba tôi nghĩ rằng Con mình chỉ có mình chăm sóc mới kĩ. Vậy làmá tôi vào Tp với ông nội. Ngày má lên ga tôi đã khóc thật nhiều còn ba tôi thì cứmãi nhìn về một nơi nào đó thật xa xăm......Những ngày nóng lòng trông chờ tin tức của má khiến tôi cảm thấy lo lắng vôcùng và với cái đầu vốn ngu lâu của tôi, tôi không thể nào nuốt nổi những bài toáncon dù đã có sự chỉ bảo của ba...Và cuối cùng, ngày tôi mong chờ cũng đã đến.Buổi tối, khi ngoài trời mưa đã bắt đầu rơi nặng hạt, ba tôi bước về nhà sau mộtngày làm việc mệt mỏi. Ba đến bên tôi xoa đầu rồi vòng tay ôm tôi và đặt lên đỉnhđầu tôi một nụ hôn thật sâu. Khẽ thở ra hơi thở đầy mệt mỏi lo âu, ba nói với tôi:_ Để ba gọi điện cho con nói nói chuyện với má nghen!Nói chuyện với má, được nghe giọng nói của má thì còn gì vui bằng, hơn một tuầntôi đã không được nghe giọng của má rồi chứ ít gì. Tôi vội gật đầu. Ba mỉm cườitiến đến bên chiếc điện thoại và nhấn số. Ba nói chuyện khá lâu, điều đó làm tôikhá sốt ruột và có chút dỗi vì ba đã nói là tôi nói chuyện với má còn gì. Nhưngnhìn sắc mặt của ba tái dần, ba ngồi bất động như một bức tượng và gương mặt củaba thì cứ căng lên như đang cố kìm nén điều gì đó, bỗng chốc nỗi lo sợ xâm nhậpvào trong hồn tôi. Rồi những tiếng nấc bắt đầu thoát ra khỏi vành môi ba tôi, nơớcmắt của ba bắt đầu chảy ra càng khiến tôi hoang mang._ Trân ơi!- Ba nói với tôi trong tiếng nấc.- Má con bị u não rồi!U não là gì? Khi ấy tôi thật sự không biết nhưng nhìn những nét đau khổ của bađang hiện lên rõ mồn một, tôi hiểu rằng má tôi bị bệnh rất nặng. Tôi vội ôm lấy bavà mếu máo._ Ba ơi! Đừng khóc!_ Con nói chuyện với má đi!- Vừa nói ba tôi đưa ống nghe cho tôi.Tôi đón lấy ống nghe và tôi cũng nghe được tiếng nấc của má ở đầu dây bên kia._ Trân hả con?!- Giọng của má tôi vỡ òa._ Dạ!- Tôi mếu máo._ Má bị bệnh rồi!Tiếp theo lời thông báo ấy của má là những tràn nấc của cả gia đình tôi. Tôi khôngtài nào ngăn được những tiếng nấc thoát ra khỏi cuống họng đang mỗi lúc một dữdội của mình và điều đó khiến cho đầu óc của tôi bị choáng váng. Loáng thoáng tôicó nghe thấy tiếng gắt của ông nội tôi._ Khóc gì mà khóc không biết nữa! Chuyện đâu còn có đó.Cố gắng bình tĩnh trở lại má cất tiếng hỏi tôi._ Con dạo này ăn uống ra sao?_ Dạ bình thường!_ Học ...

Tài liệu được xem nhiều: