Trên đời có hai thứ tôi sợ : Ma và Sâu. Ngoài ra thì ..tuốt mo, cóc sợ gì cả. Ngày học SPCN, chứng chỉ đầu tiên của khoa học, tôi cầm chuột, ếch, dán mổ bằng tay không tỉnh bơ. Lớn lên tôi ôm trăn quấn quanh người chụp hình cuời toe toét. Còn phát ngôn ? Nhăng nhít có thừa ! các bạn nói tôi thuộc loại điếc không sợ súng. Ví dụ năm 78, nghèo chết cha luôn, phải bán từng cái áo dài –một thuở vàng son -để nuôi con. Và đói, đói thực sự nghe....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ma!vietmessenger.com Hoàng Lan Chi Ma!Trên đời có hai thứ tôi sợ : Ma và Sâu. Ngoài ra thì ..tuốt mo, cóc sợ gì cả.Ngày học SPCN, chứng chỉ đầu tiên của khoa học, tôi cầm chuột, ếch, dán mổ bằng tay khôngtỉnh bơ. Lớn lên tôi ôm trăn quấn quanh người chụp hình cuời toe toét.Còn phát ngôn ? Nhăng nhít có thừa ! các bạn nói tôi thuộc loại điếc không sợ súng. Ví dụ năm78, nghèo chết cha luôn, phải bán từng cái áo dài –một thuở vàng son -để nuôi con. Và đói, đóithực sự nghe. Buổi sáng nhịn đói đạp xe từ Gia Định sang tuốt đuờng Cộng Hoà (tôi khoái nhớtên cũ ! các bạn tôi cũng vậy, đuờng nào hay đi còn biết tên mới, đuờng nào ít đi thì cứ tên cũmà tương!) , tay chân run lẩy bẩy. Rồi còn leo lầu ba nữa chứ. Tức điên người .Thế là ngày 8 tháng 3, tôi ..cóc thèm dự lễ, bỏ đi về chơi. Nguời giữ xe hỏi, tôi cố tình nói lớncho đám cán đứng gần đó nghe :-Bác nói phụ nữ VN là Anh hùng bất khuất, trung hậu, đảm đang. Tui tự nhận thấy, anh hùng thìtui có, trung hậu có luôn nhưng còn đảm đang thì không ? Đảm đang là khi nào tiền luơng lãnhvề, chi tiêu xong còn dự trữ. Đằng nầy, tiền luơng lãnh xong , tiêu mới có hai tuần là bay cái vèo.Lấy đâu ra đảm đang ? Dẹp, tui không đủ tiêu chuẩn phụ nữ VNMấy cán ..đưa mắt ngó mà không dám làm gì tôi hết ! Đủ biết khi người ta ..đói quá thì người tadẽ lên cơn khùng lắm. Mà người khôn thì đừng đụng đến kẻ khùng !Trở lại chuyện Ma và Sâu. Nhưng nói Ma thôi .Tôi sợ ma có lẽ vì hồi nhỏ bị đứa em họ doạ khi tôi ở trọ nhà nó . Nhà này có ba bà cô ở chung,một bà lớn nhất có đưa con trai út băng tuổi tôi, hai bà kia chưa chồng , còn đang đi học TrưngVương..Hồi đó mới di cư vô Nam ít lâu nên ai cũng nghèo rớt mồng tơi. Bố khỉ, không chịu đisớm, may ra còn đem theo ít tiền. Lụi hụi đi sau để cả nhà khốn đốn ! Phải trốn từng nhóm nhỏvì các ông không cho di cư vô Nam. Toàn phải nói dối lên Hải Phòng thăm bà con. Có năm đồngbạc Đông Dương mẹ tôi dấu trên mái tóc tôi cũng được các anh bộ đội nẫng mất. Tức thiệt. !Bao năm qua, vẫn còn nhớ kỹ !Vì nghèo như rứa nên thuê nhà ở chung với chủ. Buổi tối các cô tôi còn học bài, tôi phải đi vòngphía sau leo cầu thang, nhìn sang nhà hàng xóm tối om.. Lên gác ngủ môt mình, cũng tối om.Nghèo mà, đâu dám bật đ èn ngủ ! Chỗ tôi nắm nhìn ra cửa sổ , xế xế là cây đa xum xê. Khỏinói các bạn cũng biết cây đa vào ban đếm nhìn thấy mà ớn ! Rễ lòng thòng, tha hổ tuởng tuợngđủ thứ ! Thằng em họ cứ doạ tôi là cây đa có ma. Tôi sợ lắm. Sợ mà không dám hó hé vì cũngsợ hai bà cô nhỏ..Bởi vậy điều tôi muốn khuyên các bậc cha mẹ nhỏ bây giờ là đừng doạ trẻ con, đừng để xemphim kinh dị, đừng để nó trong bóng tối ..Sau đó tôi về nhà. Khổ thật. Nhà tôi ở Cây Quéo, cũng nghèo lắm. Chờ dạy Saigon thì lâu nêncha tôi đành đi Sóc trăng. Nhà chỉ còn mấy mẹ con. Nhà vệ sinh ở xa nhà , đi ngang một bãi thama nhỏ .Đương nhiên là tôi sợ ,không dám đi vào buổi trưa rồi. Ban ngày cũng đứng đầu bãi -chờ, có ai đi bộ hay xe đạp thì chạy theo. Kể ra môt số trẻ con bây giờ không biết nỗi khổ củacha mẹ khi phải rời bỏ quê huơng vào Nam với hai bàn tay trắng . Sống khổ cực muôn bề ..Tôi có cảm tuởng ..nhà tôi có gì đó mà không biết. Mẹ tôi tính nghiêm, lạnh, ít nói nên con cái sợ, cũng ít dám thổ lộ .. Một lần tôi nằm giuờng cậu em , kế giuờng mẹ tôi. Đêm đó tôi nằm mơ bịbóng đè và ..cảm giác rất kỳ, cứ như nửa thực nửa mơ ,thấy có ai đó ở đầu giường ..Lần khác, cha tôi về Saigon chơi. Tôi nằm một mình trên gác vì bà chị ruột lên cô tôi học thi .Nửa đêm, tôi thức giấc vì nghe tiếng ..khóc nỉ non văng vẳng. Tôi nín thinh không nói gì vì tưởngtừ hàng xóm vẳng sang. Nhưng nghe kỹ ..eo ôi không phải.... Tôi lạnh gáy nhưng sợ cha mẹnên nằm im không cựa quậy, chỉ len lén trùm mền kín mítNhưng tôi chợt nghe tiếng cha tôi hỏi vọng từ nhà dưới lên:-Con Chi khóc đó hả ?Trời đất , tôi cứng người vì sợ. Té ra cha tôi cũng nghe tiếng khóc và ông tuởng là tôi ! Tôi nínkhe vì sợ nếu lên tiếng thì chắc ...ma sẽ bóp cổ tôi . Năm đó tôi mới muời tuổi mà . Bây giờ nghĩlại, tôi ..oán cha mẹ lắm. Ai đời bắt con gái còn nhỏ xíu phải ngủ một mình trên gác tối thui !Năm muời bốn tuổi, gia đình dọn đến đuờng Vạn Kiếp. Nhà có toilette riêng và khang trang hơn.Nhưng eo ơi, truớc mặt nhà là môt bụi tre um tùm, ngay cửa sổ phòng trong nhìn ra là khoảngvuờn lớn của hàng xóm ..chình ình cái mả ông cha của họ ! cây cối cũng um tùm luôn..Nhưng tôiđã khá lớn nên cũng đỡ sợ . Ở lâu quen, có khi ban đêm tôi còn mở tung cửa sổ , ngồi học đếnkhuya..Nhìn ra cái mả cũng chẳng còn sợ mấy ..Khi dọn nhà lên Vạn Kiếp, chị người làm cũ mới nói với mẹ tôi:-Chi Giáo biết không , nhà chị có cô con gái kia thắt cổ tự tử nhưng tụi tui đâu dám nói cho chịhay . Cổ thắt cổ ở ngay đầu giuờng thằng Ân đó !Trời đất , đó là nơi tôi nằm một lần và tởn luôn vì bị bóng đ è mà ban đ êm có cảm giác rất kỳ .Hèn chi có tiếng khóc ban đ êm văng vẳng mà cả tôi ...