Danh mục

Ma hiền

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 107.68 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đêm cuối tháng, trời không trăng nhưng chi chít những chấm sao mờ. Sau mấy ngày nắng nóng, nhờ cơn giông buổi chiều lúc này không khí thật mát mẻ dễ chịu. Xung quanh vắng vẻ, yên tĩnh, khác hẳn với cái World Cup hừng hực ồn ào ở thành phố, nơi người ta đang chăm chú dán mắt vào màn hình vô tuyến, hăng hái bình luận, hăng hái tranh cãi hoặc cá cược nhau.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ma hiền Ma hiềnĐêm cuối tháng, trời không trăng nhưng chi chít những chấm sao mờ. Sau mấyngày nắng nóng, nhờ cơn giông buổi chiều lúc này không khí thật mát mẻ dễ chịu.Xung quanh vắng vẻ, yên tĩnh, khác hẳn với cái World Cup hừng hực ồn ào ởthành phố, nơi người ta đang chăm chú dán mắt vào màn hình vô tuyến, hăng háibình luận, hăng hái tranh cãi hoặc cá cược nhau.Nếu không vì miếng cơm manh áo thì nhân vật chính câu chuyện của chúng tachắc chắn cũng đang say mê cái niềm vui bốn năm mới có một lần ấy của cả thếgiới. Tiếc rằng anh nghèo, phải kiếm sống bằng nghề xe ôm bất kể giờ giấc. Hơnthế, như nhiều người nghèo khác, anh ôm mộng bỗng chốc thành giàu bằng chơi lôđề và cá cược đủ loại. Rất có thể dịp bóng đá này sẽ giúp anh thực hiện ước mơ đó.Bây giờ thì phải có tiền đã, như muốn câu cá lớn trước hết phải có cá con làm mồi.Vậy là lúc ấy nhân vật của chúng ta đang đi làm. Ta hãy gọi anh bằng tên cho tiện.Vâng, anh tên là Sáu Râu, mặc dù mặt mũi nhẵn nhụi và không hề có sợi râu nào.Có thể trước có nhưng nay thì không hoặc đã bị cạo nhẵn. Mà thôi, chi tiết nàykhông quan trọng.Hơn chín giờ tối, Sáu Râu được một cô gái nhờ chở từ Hà Đông về Văn Điển. Cômảnh dẻ, hình như xinh vì trời tối không nhìn rõ, giọng nói cũng nhỏ nhẹ và có cáigì đấy thật mủi lòng. Vì thế Sáu Râu mới nhận đi, chứ nếu là thanh niên thì chắcchẳng dám. Quãng đường này vắng và thường nguy hiểm. Dọc đường mấy lần anhđịnh bắt chuyện nhưng thấy khách không mặn mà nên thôi. Sắp tới nghĩa trang,anh cười hỏi:- Cô có sợ ma không ? - Trước có, nhưng bây giờ thì không. - Lạ nhỉ. - Sáu Râu tò mò. - Vì sao?- Vì bây giờ em đã là ma. Em chết Tết vừa rồi, chôn ở đây. Hay anh vào chơi chỗem một chốc? - Thấy người lái xe im lặng, cô gái nói tiếp: - Anh không tin à? Vậyquay lại mà xem.Sau Râu ngoái lại, chẳng thấy cô gái ngồi sau lưng nữa. Lớp da nửa chiếc yêntrống bàng bạc dưới ánh sao. Anh sững sốt đến mức phanh két xe lại, đang địnhbước xuống thì vướng chân vào người cô gái, vẫn đang ngồi trên nửa chiếc yêntrống lúc nãy.- Sao anh không đi tiếp? - Cô kia hỏi, hình như cố nín cười.- Cô làm cái trò gì thế? - Sáu Râu cố tình nói vẻ gắt gỏng để che dấu nỗi sợ củamình. Quả thật anh đang rất sợ, sợ đến muốn khuỵu xuống đất. - Ma mà được nhưcô thì tôi cũng muốn làm ma...- Anh vẫn chưa tin à? - cô gái nói, và lần nữa biến mất để rồi lại xuất hiện ngay sauđó.Sáu Râu không nói gì thêm. Anh muốn bỏ chạy, muốn kêu to nhưng không hiểusao vẫn đứng bất động.- Ta đi tiếp đi anh, - cô gái nói. - Vậy là anh đồng ý vào chơi chỗ em rồi nhé.Tự nhiên chiếc xe nổ máy. Sáu Râu lại thấy mình đang cầm lái nhưng người thựcsự điều khiển xe là cô gái ngồi phía sau. Giờ thì không nghi ngờ gì nữa, anh thầmlo sợ nghĩ, mình đã gặp ma lại còn bị bắt cóc đưa xuống âm phủ.Đến cổng nghĩa trang, xe rẽ phải rồi cứ thế lao thẳng vào chiếc cổng sắt đang đóngchặt với cuộn dây xích buộc mấy vòng qua hai cánh. Sáu Râu hoảng hốt lo tai nạn,nhưng lạ thay, nó vẫn phóng vào như không có gì ngăn cản. Anh không tin nổi mắtmình. Chiếc cổng nặng nề không hề mở mà xe anh chẳng va phải gì. Một điều lạnữa là lúc ấy đang có hai nhân viên bảo vệ ngồi uống nước bên cạnh, thế mà họkhông nhìn thấy gì, nghe gì.Chiếc xe đi tiếp. Sau khi nhẹ nhàng xuyên qua một ngôi nhà nhỏ, một bức tườngvà mấy ghế đá, nó bắt đầu đi xuống theo con đường nhờ nhờ tối và mỗi lúc mộtsâu thêm. Sáu Râu từng nhiều lần đến nghĩa trang Văn Điển, biết chắc ở đâykhông có con đường nào thế này. Không thấy mặt đường nhưng anh nghĩ chắc nóđược trải nhựa vì xe đi êm và rất nhanh. Bên tai có tiếng vun vút như gió thổingược.Cuối cùng chiếc xe đi vào một thành phố, hình như cũng bình thường như nhiềuthành phố khác. Có điều ở đây mọi cái nhỏ hơn, mờ ảo hơn, đặc biệt rất vắng vẻ vàyên tĩnh. Không hề có tiếng động nào. Không hiểu lúc ấy là đêm hay ngày, chỉthấy âm u không tối cũng không sáng. Hai bên phố nhà xếp thành hàng rất đều, chỉmột tầng màu đỏ hoặc vàng, tất cả đều có mái bốn góc uốn cong. Trước nhà nàocũng có một phiến đá lớn dựng thẳng đứng, có lẽ vừa làm cổng vừa làm nơi ghi tênchủ nhà. Trên phố lác đác người qua lại, toàn mặc quần áo màu vàng, mỗi lần gióthổi nhẹ lại bay lên trông như được làm bằng giấy. Có cả xe máy và ô tô, cũng màuvàng và cũng có vẻ nhẹ tênh như giấy. Tất cả không phải chuyển động mà cứ nhưlướt nhẹ trên mặt đường. Sáu Râu ngồi đơ người trên xe, muốn hỏi cô gái đây là đâu mà không nói được.Cảm giác sợ hãi ban đầu dần dần nhường chỗ cho sự tò mò kinh ngạc. Hóa ra âmphủ là thế này đây. Có vẻ chẳng đáng sợ như miêu tả trong truyện cổ tích. Anhcấu mạnh vào má, thấy tê tê, chứng tỏ không phải đang mơ, rồi cố tình chạm vàongười ngồi phía sau. Dẫu không có cảm giác người thật nhưng vẫn là cái gì đó hữuhình chứ chẳng phải không khí. Cô gái này đúng là ma, hẳn thế, nhưng chắc khôngphải ma ác. Chưa thấy có dấu hiệu nó sẽ hại anh. Cuối cùng chiếc xe tự động dừnglại trước ...

Tài liệu được xem nhiều: