Thông tin tài liệu:
là một câu chuyện có thật của tôi về một người bạn mà tôi đã không biết trân trọng. Tôi viết lên đây cốt để chia sẻ cùng các bạn nỗi buồn mà tôi đã che giấu rất lâu. Mãi mãi một tình bạn! Đáng lẽ là tôi đã từng có một tình bạn rất đẹp nhưng tôi đã không biết giữ gìn tình bạn đẹp ấy
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mãi mãi một tình bạnMãi mãi một tình bạnĐây là một câu chuyện có thật của tôi về một người bạn mà tôi đã không biết trântrọng. Tôi viết lên đây cốt để chia sẻ cùng các bạn nỗi buồn mà tôi đã che giấu rấtlâu.Mãi mãi một tình bạn!Đáng lẽ là tôi đã từng có một tình bạn rất đẹp nhưng tôi đã không biết giữ gìn tìnhbạn đẹp ấy nên bây giờ khi nghĩ lại tôi lại cảm thấy ân hận vì ngày xưa tôi đã quátrẻ con, ngang bướng nên không hiểu hết được giá trị của tình bạn.Đó là năm tôi học lớp năm, người bạn thân nhất của tôi lúc đó chính là Ngọc. Ngọckhông chỉ học chung lớp mà còn ở gần nhà với tôi nữa. Hằng ngày khi đi học vềtôi và Ngọc đều đi chung, quấn quít với nhau như hai chị em ruột. Ngọc là mộtngười rất dễ thương nhưng cũng rất thẳng tính, có sao nói vậy không phải e dè,ngại ngùng như tôi. Tôi khâm phục Ngọc vì điều đó. Ngọc đối xử với tôi rất tốt,vậy mà đôi khi tôi lại hay cáu gắt, giận dỗi vô cớ với Ngọc. Tôi biết Ngọc cũng rấtbuồn nhưng vì cái tính ngang bướng trẻ con của tôi nên tôi không thể làm hòa vớiNgọc trước dù tôi biết tôi là người có lỗi. Vì thế mỗi lần tôi giận, Ngọc cũng đềumở miệng làm hòa trước và cứ thế hai đứa tôi lại tiếp tục chơi với nhau như chưahề có chuyện gì xảy ra.Thời gian cứ thế trôi, tình bạn của tôi và Ngọc vẫn cứ thế. Tôi lại giận Ngọc vì mộtchuyện cỏn con không đáng. Lúc đó tôi và Ngọc đang ở trong thư viện, tôi chơicùng với những đứa bạn cùng lớp khác. Tôi đã cãi nhau với chúng chỉ vì mấy bứctranh mà những học sinh đi thi nét vẽ xanh vẽ. Lúc đó Ngọc đứng kế bên tôi, Ngọckhông những không bênh tôi mà còn hùa theo tụi nó để chống lại tôi, dù tôi biếtNgọc chỉ nói đùa thôi. Nhưng tôi lại không cho rằng đó là một câu nói đùa. Tôi liếcNgọc một cái rồi bỏ đi chỗ khác, Ngọc kéo tay tôi lại xin lỗi tôi liên hồi khôngngừng nghỉ. Tôi vô tình gạt mạnh tay Ngọc ra và quát:- Mày hùa theo tụi nó thì mày đi chơi với tụi nó luôn đi!Tôi đã giận Ngọc như vậy.Chiều hôm đó khi ra về, tôi một đường, Ngọc một hướng vì có 2 đường để về nhàcủa tôi và Ngọc. Tôi cố tỏ ra không quan tâm đến Ngọc, nhưng thấy Ngọc buồn thìtôi cũng có vui gì mấy. Dù vậy nhưng tôi vẫn không thể làm hòa với Ngọc được vìlúc đó tôi tự cho là mình đúng. Đến giờ ra về của chiều hôm sau, tôi và Ngọc đi vềcùng đường. Ngọc đi trước, tôi đi sau và dĩ nhiên nhà Ngọc gần hơn nhà tôi nênNgọc vào nhà trước. Khi đi ngang qua hẻm nhà Ngọc, tôi chỉ lướt mắt nhìn quachứ không lưu luyến mấy. Nhưng tôi đã thấy Ngọc hối hả chạy ra từ con hẻm đó,Ngọc đã chạy đến chỗ tôi, khoát tay tôi và nói với giọng năn nỉ:- Đừng giận tao nữa nha!Thấy Ngọc năn nỉ, tôi cười và nói bằng giọng hệt như những đứa con nít khi giậnnhau. Nhưng đúng như vậy mà lúc đó chúng tôi chỉ là một đứa con nít mà thôi.- Có ai giận mày đâu!Và thế là chúng tôi lại tiếp tục chơi với nhau.Tối nào Ngọc cũng đến nhà tôi chơi, kể những chuyện trên trời dưới đất cho tôinghe. Nghe xong tôi chỉ cười mà không biết phải nói gì hơn ngoài những câu hỏingốc nghếch tôi đặt ra về câu chuyện mà Ngọc kể. Ngọc vui vẻ giải thích cho tôihiểu. Cứ thế chúng tôi chơi với nhau được thêm vài ngày nữa thì tôi lại giận Ngọcnhưng tôi không nhớ rõ nguyên do tại sao tôi lại giận Ngọc.Đến ngày đi học, tôi xem đồng hồ thấy gần đến giờ vào học rồi mà Ngọc vẫn chưatới. Tôi có hơi lo nhưng không mấy quan tâm. Khi tiếng trống trường vang lên báohiệu giờ vào học mà Ngọc vẫn chưa đến. Thầy hỏi tôi là sao hôm nay không thấyNgọc đi học vì lúc đó tôi làm lớp trưởng và thầy thấy hai chúng tôi thường đi họcchung với nhau mà sao hôm nay lại mỗi đứa đi một nơi nên thầy hơi thắc mắc, tôiđứng dậy và trả lời câu hỏi của thầy một cách vô tâm:- Dạ, con không biết!Thầy nghe tôi nói xong, thầy gãi gãi đầu rồi nói với tôi:- Hồi sáng thầy vẫn còn thấy Ngọc đang xách cặp đi đến trường mà.Tôi hoang mang, Ngọc có đi học nhưng lại không đến lớp. Vậy Ngọc đã đi đâu?Tôi chỉ im lặng cúi mặt xuống, thầy bảo:- Diễm! Giờ ra chơi con đi với thầy tới nhà Ngọc.- Dạ!Những tiết học hôm đó trôi qua thật nặng nề, sau hai tiết Toán và Tập làm văn thìcũng đến giờ ra chơi. Thầy lấy cái mũ bảo hiểm trên nóc tủ của lớp rồi đưa cho tôivà chở tôi đến nhà Ngọc. Khi đến, thầy hỏi bà của Ngọc:- Từ sáng đến giờ Ngọc có về nhà không vậy bác?Bà và mẹ của Ngọc nghe xong thì cũng hoang mang không kém tôi, mẹ Ngọc nói:- Nó đi học từ sáng mà, về nhà làm chi?Thầy tôi nói:- Lúc sáng tôi có thấy Ngọc đi học một mình nhưng lại không thấy Ngọc đếntrường.Bà của Ngọc nghe thầy nói Ngọc đi học một mình nói chỉ vào tôi mà nói:- Nghe đâu nó và con Diễm giận nhau chuyện gì ấy mà.- Vậy thì con tôi đã đi đâu?- Mẹ Ngọc thất thần hỏi nhưng không ai có câu trả lờichính xác cho bà.- Ôi! Cháu tôi.Bà và mẹ của Ngọc vội đóng cửa lại rồi lái xe đi tìm Ngọc. Tôi và thầy thì phải vềtrường để tiếp tục học tiếp.Đến chiều khi về gần đến nhà, thì tôi mới thấy Ngọc đan ...