Danh mục

Mai vẫn còn xuân

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 128.20 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tất cả chỉ vì con nhỏ đó: Nó tên thật là gì, tôi không rõ. Tú gọi nó là nhỏ Mai, nó gầy và xinh. Nói rằng nó xinh, e chưa đủ. Nó ngầu, nó phá, nó là con bé nghịch như quỷ. - Nè, anh! Bắt đầu chuyện gì đây? Tôi đang cắt tỉa bên hàng rào và tôi rất ghét bị quầy rầy lúc đang làm việc. - Chi? tôi quát. - Anh làm ơn... xách giùm xô nước! Tôi nhìn nó. Tưởng muốn ăn thịt nó được. Ngược lại, nó chỉ cười. - Hôm qua cô Hồng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mai vẫn còn xuân Phạm Ngọc Mai vẫn còn xuân Túy Tất cả chỉ vì con nhỏ đó: Nó tên thật là gì, tôi không rõ. Tú gọi nó là nhỏ Mai, nó gầy và xinh. Nói rằng nó xinh, e chưa đủ. Nó ngầu, nó phá, nó là con bé nghịch như quỷ. - Nè, anh!Bắt đầu chuyện gì đây? Tôi đang cắt tỉa bên hàng rào và tôi rất ghét bị quầyrầy lúc đang làm việc.- Chi? tôi quát.- Anh làm ơn... xách giùm xô nước!Tôi nhìn nó. Tưởng muốn ăn thịt nó được. Ngược lại, nó chỉ cười.- Hôm qua cô Hồng mượn, em có mượn mô.- Muợn được, sao không mang qua trả được?- Thôi mà, anh cầm giùm đi.Nó nói là làm liền. Lập tức một cái, xô lơ lửng trên đầu. Tôi đưa một tay rađỡ. Trời đất: cái xô đựng đầy nước khiến tôi phải gồng.. muốn gãy tay.- Ê, trả tao xô nước làm chi? Mày đúng là..Nhưng nó đã chạy biến vô nhà. Hai nhà cách một bức tường thấp. Những việcbên ấy làm, bên này đều rõ và ngược lại. Tất nhiên tôi muốn nói chuyện làmvườn kia. Nhiều lần tôi góp ý với ba tôi, mua bờ lô xây cao chút nữa, nhưngba tôi bảo, để cho nhà người ta có nắng trồng cây, và để... hàng xóm còn thấymặt chào nhau. Xây cao làm gì. Hàng xóm đây là cô Hồng, sống độc thân.Nhà cô Hồng trồng cây kiểng, khoảng vườn nhỏ ấy do ba tôi và Tú sang làmgiùm. Bù lại cô cho chúng tôi sách vở, dụng cụ học tập. Con nhỏ ở với côHồng thường sang mượn dụng cụ lao động nhẹ cho cô Hồng và cho nó làmvườn. Được dịp nó lại chọc tôi. Tôi mười tám, con nhỏ nghe đâu chỉ mới...mười ba.- Ê nhỏ. Tôi gọi. Con nhỏ làm bộ tưới cây không nghe.- Ê, tao kêu, mi không có tai hả?- Dạ! Thình lình nó quay lại, bĩu môi dài thượt. Anh gọi em hả?Mắt nó nhìn tôi như có đuôi. Tôi nghiêm mặt:- Mi đem cái cuốc chim qua trả chưa? Nhớ là đúng bốn giờ chiều nay.- Rứa - không cần trả chừ sao?Nhỏ này đáo để thật.Nó không trả tôi bốn giờ chiều, mà bốn giờ sáng mai. Tôi không tin nó dậysớm thế. Thường 4g30 tôi và Tú dậy học bài. Thế mà, tôi đang còn rửa mặtsau giếng đã nghe tiếng con nhỏ.- Thưa anh cho em trả cuốc.- Trời đất em dậy chi sớm rứa? Để trưa anh qua lấy cũng được mà - Tú nói.- Dạ, anh Tân đòi trả 4 giờ chiều qua mà em quên.- Anh nói chơi đó. Thôi về ngủ đi.Trong bữa ăn sáng ba tôi rầy tôi:- Dụng cụ lao động cô Hồng có trả thì trả, con qua lấy cũng được. Đòi làm chi,bắt nhỏ Mai dậy sớm tội nó.Tôi nhìn Tú. Tôi thua rồi.Nó không phải là con cô Hồng. Nó là cháu kêu cô bằng dì. Nghe đâu, cha mẹvà hai anh nó đi đào mìn bị mìn nổ chết. Nó ở nhà nấu cơm nên còn sống.Thằng em tôi cục vắt hòn nên dễ mắc mưu con nhỏ, chớ tôi thì đừng. Cóbữa ra cổng tôi gặp nó đứng thập thò:- Đi mô? tôi hỏi với vẻ oai phong.- Dạ, em qua anh Tú học toán.- Hở? mà có tiền học không?Tất nhiên là nó nhe răng cười... trừ Nó cười tươi như hoa nở. Đó là chi tiếtkhông quan trọng. Cái tôi không thể cho qua là nó dòm nom những cây cảnhmà ba tôi, hoặc tôi mới trồng. Cây chi giữ bí mật cách mấy, nó cũng biết.- Sang học, nhưng không được lộn xộn, nghe không?- Dạ.Nó trả lời với vẻ ngoan ngoãn, nhưng tôi nghi ngờ điều đó. Hai lần, hai câymóc khoèo ổi, đã mất tích bí mật. Tú điều tra mãi, hoá ra con nhỏ... mượn,không phải để hái mận bên nó, mà để khèo ổi bên tôi. Tú tìm ra hai cái khèovới hai cái móc sắt đi hai đường, thật là tức. Đứng bên kia rào, thấy tôi cào đất- Lớp đất bùn trên mặt để cho vô chậu, là nó hỏi liền:- Lấy đất làm chi rứa anh?- Làm việc đi!- Anh trồng cây mới phải không?- Tao đã bảo mày im!- Không hỏi nữa mô.Nó ngoe nguẩy vô nhà. Nhưng tôi biết chắc, nếu vén bức màn ngăn cửa sổ, thếnào cũng bắt gặp đôi mắt nó đang theo dõi. Rồi nếu hai cặp mắt cùng chiếutướng, thế nào có cũng cười.Từ ngày ông nội tôi mất, ba tôi bỏ hẳn nghề chạy xe ôm mà theo hẳn việc làmvườn, trồng cây kiểng. Hai chậu mai trồng bốn mươi lăm năm của ông tôi đemdự thi ở Hội hoa xuân đạt giải nhất. Hai cây khế có trái trồng trên mười lămnăm của ông Cai ở Kim Long cũng đạt giải nhất. Từ ngày ấy, nhà tôi thườngcó khách vào xem và mua cây. Hai chậu mai ấy ba tôi không bán. Hằng ngàyông bắt sâu, nhổ cỏ, ươm chồi, ghép cành. Hai anh em tôi đi học về, phụ tướicây cho đất vô chậu, ủ phân. Cây kiểng cần độ ẩm, không cần nước nhiều nhưcây lưu niên. Hai chậu mai quý đứng ở vị trí kín đáo, cao nhất trong vườn.Thế mà nhỏ Mai cũng biết. Hơn một trăm chậu cây, nó không để ý, chỉ để ýcây mai. Có một hôm chủ nhật con nhỏ đứng thập thò trước cổng. Nó khôngvào đâu phải sợ tôi. Chỉ vì hai con chó dữ thôi.- Đứng làm chi đó, nhỏ? Tôi hỏi.- Dạ có hai ông Tây muốn vô thăm vườn.- Sao?Nó quay lại chỉ hai ông Tây vừa đến sau lưng. Hai người đàn ông thăm khuvườn của ba tôi, xem cây kiểng, đứng rất lâu trước hai chậu mai. Có vẻ họ rấtthích hai chậu mai ấy. Họ nói với nhau gì đó, vốn tiếng Anh bằng B của tôichỉ nghe lõm bõm. Năm rồi có hai người cán bộ ăn mặc sang trọng đến hỏimua hai chậu mai. Hì ...

Tài liệu được xem nhiều: