Danh mục

Mang giùm em một cốc nước cam....

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 950.60 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi muốn dâng trọn vẹn tất cả sự phức tạp của mình vào trái tim anh.Tôi vốn không phải là một người phụ nữ đơn giản, bất cứ thứ gì đơn giản đều khiến tôi chán ngán. Bạn có thể thấy tôi hiền dịu hôm nay, ngày mai thức dậy lại thấy tôi xù lông nhím. Trong hai tư tiếng đồng hồ, tôi dành phần nửa cho những ý nghĩ thánh thiện nảy mầm
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mang giùm em một cốc nước cam....Mang giùm em một cốc nước cam... Tôi muốn dâng trọn vẹn tất cả sự phức tạp của mình vào trái tim anh. Tôi vốn không phải là một người phụ nữ đơn giản, bất cứ thứ gì đơn giản đềukhiến tôi chán ngán. Bạn có thể thấy tôi hiền dịu hôm nay, ngày mai thức dậy lạithấy tôi xù lông nhím. Trong hai tư tiếng đồng hồ, tôi dành phần nửa cho những ýnghĩ thánh thiện nảy mầm. Còn dành một chút cho đỏng đảnh hững hờ, chút toantính và đôi khi cả một chút cay độc cho đời. Thế nhưng dù có biến hóa giống mộtcon tắc kè hoa thì cố hữu trong tôi dường như vẫn là một đứa trẻ sẵn sàng giãy nảyra ăn vạ nhưng cũng sẵn sàng nũng nịu với đời. Phong chỉ yêu một phần ba conngười tôi, sàng lọc ra những thứ tử tế để yêu còn lại anh thản nhiên quăng sangmột góc. Còn tôi, tôi lại muốn dâng trọn vẹn tất cả sự phức tạp của mình vào tráitim anh. Anh cười bảo trái tim anh có bộ lọc rất tuyệt vời. Giống như hòm thư điệntử tự động lọc đi những lá thư vớ vẩn vứt vào thùng rác. Tôi thường ăn mặc rất giản dị không quá cầu kì và đỏm dáng, anh bảo thếcũng ổn, đàn bà điệu đà quá anh không thích. Kì thực tôi thừa biết mình đẹp, chẳngcần quá chăm chút thì vẫn có sức hút với khối gã đàn ông. Tôi cũng hiểu anh yêutrước tiên vì tôi đẹp, sau đó là thứ dịu dàng mà anh thường nhìn thấy ở tôi trongmọi đám đông. Anh bảo: -Phụ nữ hiền dịu tạo cho người đàn ông cảm giác an toàn. Đàn bà cá tính cũngtốt nhưng đôi khi làm đàn ông bẽ mặt. Tôi đáp trả anh bằng một nụ cười nhạt thếch, dĩ nhiên anh chẳng bao giờ đủtinh tế để nhận ra điều đó. Anh quen áp đặt mọi thứ cho người khác, ngay cả suynghĩ của tôi anh cũng có tham vọng áp đặt nó mà không nhận ra mình đã sai lầm.Thế nên khi nhận được điện thoại gọi đến bảo lãnh cho tôi tại sở cảnh sát 113 vì tộigây rối trật tự công cộng, anh gần như sốc nặng. Hàng loạt câu hỏi “tại sao?” đượcanh đưa ra truy vấn nhưng chẳng nhận về được ở tôi một câu trả lời nào đủ để thỏamãn anh. Tôi đọc được sự thất vọng trong mắt anh và cả một chút bẽ bàng của mộtkẻ nghĩ mình đã bị lừa. Anh bảo: -Anh không ngờ em lại côn đồ như vậy đấy! -Xin người! Người muốn em phải thế nào đây? Dịu dàng ư? Em không thể cứmãi dịu dàng ngay cả khi người ta hất nước vào mặt mình. Em không làm như thếđược. -Một người đàn bà khôn khéo sẽ biết nhiều cách giải quyết hơn là dùng vũ lựcnhư em. Trong khi các em là bạn bè với nhau, bạn bè sao phải làm như vậy? -Phải! Vì em không phải là người đàn bà khôn khéo được chưa? Em là thếđấy! Rất sằng phẳng, có vay có trả. Tại sao em lại phải tử tế với một người mà saurất nhiều nỗ lực đến phút cuối cùng vẫn nhận ra rằng người ta chẳng coi mình ra gìhết. Anh thấy mất mặt vì em đúng không? Xin lỗi nhé! Tôi vùng vằng bỏ đi, Phong kiên quyết không níu lại. Nhiều ngày sau đó anhmặc nhiên bỏ lại tôi như thể đấy là cách anh muốn tôi phải ăn năn, xem xét lạimình. Nhưng kì thực tôi chẳng thấy cần phải áy láy điều gì, chẳng ai là hoàn hảo,tôi thì lại càng không. Thi thoảng người đời vẫn ném vào tôi những câu chửi thậmtệ, những lời cạnh khóe chua cay. Họ bảo tôi là con hoang, là đứa mắc dịch, là đồmất dạy. Ừ thì tôi không có ai dạy dỗ vì tôi không có bố còn mẹ thì mải miết vớinhững cuộc tình hờ. Từ bé tôi quen sống ở nhà một mình, sáng thì đi học, chiềukiếm củi rồi tha thần chơi một mình ngoài vườn vặng. Tối muộn thì thổi cơm, củilúc nào cũng ướt khiến nước mắt tôi chảy xót. Mâm cơm với bát cà muối, đĩa cuarang và nồi canh rau tàu bay được bày ra. Tôi ngồi đợi mẹ ngoài hiên nhưng nhiềuhôm mẹ không về, tôi nằm ngủ quên ngoài chõng tre, nửa đêm tỉnh dậy nghe tiếngvạc kêu mà buồn xơ xác… Tôi không nhớ hết mặt người tình của mẹ, mỗi người bà dẫn về nhà một đôilần, họ qua đêm rồi lại đi. Tôi thường nhắc về họ bằng một vài đặc điểm nhậndạng, khi thì chú đầu hói, chú tóc xoăn, chú da đen, chú mắt buồn. Thi thoảng thấymẹ ngồi thẫn thờ ngoài hiên hay thở hắt ra là tôi biết một người đàn ông đã đi quađời mẹ. Tôi không hề ghét họ, đơn giản vì nhờ có họ mà mẹ vui còn tôi dường nhưchẳng bao giờ làm cho bà vui được. Thỉnh thoảng, thường là những buổi tối mùađông khi hai mẹ con ngồi sưởi ấm trong bếp, tôi bảo mẹ: -Mẹ chọn lấy một người rồi dọn về nhà mình ở, mẹ đừng đi mãi nữa. Mẹ nhìn tôi cười hiu hắt, độ mươi lần cười hưu hắt như thế thì tôi thành thiếunữ còn mẹ khóe mắt đã hằn dấu thời gian nhăn nhúm. Mẹ không kịp dạy dỗ tôinhiều điều thì tôi đã phải chạm ngõ cuộc đời với vô vàn va đập. Đến lúc mẹ khôngcòn đủ sức để đi theo những người đàn ông nữa, mẹ quay lại ngôi nhà với mongmuốn dạy dỗ tôi. Nhưng giống như cái cây, những cành cong thuở bé không đượcuốn nắn giờ sừng sững cong vênh ngạo nghễ trước con mắt khó chịu của ngườiđời. Thi thoảng những câu chuyện về tôi đến tai mẹ, bà thở dài nhìn tôi ngao ngánmà không biết rằng đó phần nhiều là chuyện người dưng thêu dệt. Mẹ không cóniềm tin ở tôi, phải chăng bà đã đánh ...

Tài liệu được xem nhiều: