Trong giây phút, nó chợt nghĩ: có bao giờ biển chán ngấy gió chưa, khi mà biển và gió luôn song hành cùng nhau, nhưng biển thì có lúc này, lúc khác, còn gió vẫn cứ thổi ì ầm quên ngày tháng? Phương cảm thấy mệt mỏi thật sự. Áp lực bài vở, bạn bè, những mơ ước và rồi những dự định của một năm cuối cấp cứ vồ đến với nó, khiến nó gần như ngạt thở.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mang về một người bạnMang về một người bạnTrong giây phút, nó chợt nghĩ: có bao giờ biển chán ngấy gió chưa, khi màbiển và gió luôn song hành cùng nhau, nhưng biển thì có lúc này, lúc khác,còn gió vẫn cứ thổi ì ầm quên ngày tháng?Phương cảm thấy mệt mỏi thật sự. Áp lực bài vở, bạn bè, những mơ ước và rồinhững dự định của một năm cuối cấp cứ vồ đến với nó, khiến nó gần như ngạt thở.Vậy mà giờ, người bạn thân duy nhất cũng không một lời mà bỏ nó ra đi. Nó nhưchơi vơi giữa một mớ không gian vụng về. Vừa từ đội tuyển trên quận về, nóquăng ba lô, chẳng buồn cởi giày và nằm vật ra giường rồi thiếp đi lúc nào khôngbiết. Lúc nó tỉnh dậy, trời đã tối. Ánh đèn đường hắt qua cửa sổ, rọi thứ ánh sángmong manh vào căn phòng im lặng, tăm tối. Phương chẳng mở đèn mà cứ ngồi đó,ngắm cái vệt màu vàng lẻ loi trên tường, miên man nghĩ về nhiều thứ… Nó cứngắm cái vệt sáng ấy, mãi không chớp mắt. Rồi như có một điều gì đó hiện ratrong đầu, nó cười khẩy, lui cui bò dậy đi xuống nhà.Cả nhà đã ăn cơm tối rồi, ai nấy đều đã yên phận trong phòng mình. Mẹ có để dànhphần cho nó. Phương loay hoay ăn vội chén cơm vào bụng rồi đi tắm. Nó bật vòisen tưới từ trên đầu xuống, chẳng buồn chỉnh nước nóng. Cảm giác lạnh cóngchẳng mấy chốc đã bao trùm khắp cơ thể. Khẽ run người, nó bước ra, không quantâm cả đến chuyện phải sấy tóc. Phương leo tuốt lên lầu, mở máy và online. ChịMy pm cả một tràng dài:- Ê này hôm nào chị diễn kịch chị quay lại cho nhóc xem hén?- Okay thôi! Nhớ đấy nhá!- Ừa! À mà em biết gì chưa? Ở trường mới có người thích bà Thảo cơ đấy!Thảo là bạn Phương, người bạn thân duy nhất đã rời bỏ nó. Nó chẳng hỏi lí do. Chỉbiết khi Thảo đề nghị chấm dứt tình bạn, nó đã nghĩ một điều gì đó rồi đồng ý. Đếngiờ, ai biết chuyện cũng bảo nó thật ngốc nghếch khi chẳng thèm tìm hiểu rõ mọichuyện. Nó cũng ậm ừ cho qua, vì nó cảm nhận được một áp lực nào đó đang vâylấy người bạn thân của nó. Phương luôn âm thầm dõi theo Thảo từng ngày, từngngày một, rồi tự lên cho mình những kế hoạch cứu vớt tình bạn của mình, dù chínhnó cũng cảm thấy mọi chuyện thật xa vời. Lắm lúc nó nghĩ mình đang làm nhữngchuyện thật ngốc nghếch, ừ thì ngốc nghếch… Nó đã mất Thảo thật sự, có gì đểmà hàn gắn, cứu rỗi?- À em chưa biết. Chung lớp à?- Ừ, chung lớp. Tên gì ấy chị quên rồi. Nhưng nghe nói học ban D, cũng có tí đẹptrai, mừng cho bả!- Ừ, mừng cho Thảo…Nó lặng im đăm chiêu nhìn vào màn hình. Chẳng rõ nó đã nhìn không chớp mắt cáimàn hình ấy trong bao lâu, mà khi giật mình nhận ra, nó đã thấy khóe mắt mìnhcay xè. Nó khóc. Ai cũng có cho mình những niềm vui riêng dù lớn hay nhỏ, dùthế nào, mọi người xung quanh vẫn vui, vẫn cười. Ừ thì người ta có cái quyền đó,vì người ta có thứ để mà mong đợi, phấn đấu, có người ở bên cạnh. Còn nó, đã baolâu rồi nó chẳng thèm nói ra điều gì cất giữ trong lòng, chẳng thèm trò chuyện, vuicười cùng mọi người xung quanh. Lúc còn có Thảo, nó nói mọi chuyện cho Thảonghe. Nó buồn gì, vui gì, đều nói ra tất cả. Dù lắm khi Thảo chẳng giải quyết đượcchuyện gì, nhưng nó vẫn thấy vui vì ít ra có người còn chịu ngồi nghe nó nói. Nónhớ tất cả mọi thứ về con bạn lạnh lùng, luôn làm nó buồn và phải suy nghĩ. Rồisau nỗi nhớ ấy, nó lại thấy tủi thân, lạnh lẽo, trống trải. Một nỗi cô đơn đang quấnquanh lấy nó, làm nó gục ngã thật sự sau những tháng ngày cố gắng chống chọimột mình. Nó bật khóc thành tiếng những âm thanh đứt quãng, đặc sánh trong đêmtối tĩnh mịch. ***Lúc thức dậy, Phương thấy trời sáng. Khác với tối hôm qua, giờ đây, ánh nắngđang soi rọi mọi ngóc ngách xung quanh, làm sáng bừng lên cái không gian màmới tối qua thôi còn u tối. Uể oải ngồi dậy, nó bước đến cạnh cửa sổ, hướng mắtnhìn ra tít tận trên trời cao. Bầu trời trong vắt tựa như một mặt nước phẳng lặng,bình yên và sáng trong. Vài giọt nắng xuyên qua tán lá rồi phủ lên bậu cửa nhữngvệt nắng đủ hình thù. Lại một ngày nữa bắt đầu. Lại một ngày nữa phải chiến đấu,chống chọi với chính cuộc sống của mình. Đâu có thứ gì dừng lại trong cuộc đờinày? Có dừng, phải chăng chỉ là do con người ta muốn trì hoãn, vì một điều gì đóchẳng thể gọi thành lời?Mẹ Phương bước vào phòng, cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:- Con gái, dậy rồi à? Thay đồ đi con, ba đã chuẩn bị xe cả rồi.- Ơ… đi đâu thế ạ?- Con không nhớ gì cả sao? – Mẹ nhìn Phương ngạc nhiên – cả nhà đã lên kế hoạchđi biển từ tuần rồi cơ mà?- Ơ… Dạ… Con thay đồ ngay đây! – Nó nhìn mẹ giây lát, rồi chợt nhớ ra mọi thứ.Sự mệt mỏi làm nó chẳng còn nhớ gì nữa cả. ***- Phương, đến rồi con. Dậy ngắm biển đi kìa.Mẹ quay xuống từ băng ghế trước, mỉm cười lay Phương dậy. Nó khẽ mở mắt. Nóthấy biển chạy dài ra tít tận khơi xa. Phương ấn nút để kéo cửa kính xuống, mộtcơn gió ùa vào, xua tóc nó mạnh mẽ như một lời chào mời đầy hoang du nhưngthân thương và trìu mến. Kéo cửa xe để trực tiếp nhìn ...