Gala Moca của Marina Abramovic tại L.A, và sự phẫn nộ mà nó gây ra, chắc chắn là một trong những câu chuyện đình đám nhất của giới nghệ thuật năm 2011. Hẳn bạn còn nhớ, hồi tháng 11, qua một bức thư ngỏ, nghệ sĩ múa avant-garde huyền thoại Yvonne Rainer đã tố cáo buổi biểu diễn này – có tên “Tuyên ngôn đời nghệ sĩ”. Tại đây các thực khách ăn uống quây quanh những người mẫu nữ nằm khoả thân dưới các bộ xương ở trên bàn, và một số người mẫu khác được dùng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Marina Abramovic chủ trương nghệ sĩ nên sống bần hàn
Marina Abramovic chủ trương nghệ sĩ nên sống bần hàn
.
Gala Moca của Marina Abramovic tại L.A, và sự phẫn nộ mà nó gây ra,
chắc chắn là một trong những câu chuyện đình đám nhất của giới nghệ
thuật năm 2011. Hẳn bạn còn nhớ, hồi tháng 11, qua một bức thư ngỏ,
nghệ sĩ múa avant-garde huyền thoại Yvonne Rainer đã tố cáo buổi
biểu diễn này – có tên “Tuyên ngôn đời nghệ sĩ”. Tại đây các thực
khách ăn uống quây quanh những người mẫu nữ nằm khoả thân dưới
các bộ xương ở trên bàn, và một số người mẫu khác được dùng như vật
trang trí sống. Sarah Wookey, một vũ công từ chối tham gia vào buổi
diễn, cũng viết thư ngỏ giải thích tại sao cô chọn giải pháp ra đi: cô
thấy rằng sự kiện trên là một sự bóc lột những vũ công trẻ có triển
vọng; họ tham gia mà được trả công rất ít.
.
Vào cuối tháng 12, bảo tàng MOCA ở L.A ra mắt một video đen trắng
khá là bóng mượt về gala này; trừ việc khiến nguyên cả buổi diễn trông
như một clip quảng cáo nước hoa, cái video đó sẽ chẳng thể nào dập tắt
nổi cuộc tranh cãi trên. Video bắt đầu với những cảnh quay các khách
mời giàu có và nổi tiếng (Eli Broad, Will Ferrell, Gwen Stefani) trên
thảm đỏ, ai nấy đều toét miệng cười với đám paparazzi; cùng lúc ấy,
giọng của Abramovic ngâm nga tụng rằng nghệ thuật là “oxy của xã
hội ta”. Rồi ta thấy cảnh các vị khách mời mặc áo choàng trắng của
phòng thí nghiệm để ăn uống xung quanh những vật trang trí sống kỳ
dị, một bản nhạc nền quái gở khiến những hình ảnh suy đồi này sặc mùi
“Mắt khép hờ” (Eyes Wide Shut)*. Đoạn phim kết thúc với cảnh ca sĩ
Deborah Harry hát bài “Trái tim thủy tinh” (Heart of Glass); rồi
Deborah cùng với Abramovic cắt một chiếc bánh có hình cơ thể phụ
nữ. (Đoạn phim bỏ mất cảnh khán giả hô “bạo hành phụ nữ” khi thấy
màn trình diễn này.)
.
.
Nhưng thực tình, chính lời dẫn chuyện của Abramovic, trong đó bà giải
thích suy nghĩ của mình đằng sau “Tuyên ngôn đời nghệ sĩ“, mới là thứ
đã đổ dầu vào lửa. Bà tự tách mình xa ra khỏi chế độ bảo trợ nghệ thuật
của chính phủ Châu Âu, ngụ ý rằng bà thích “kiểu Mỹ” hơn, nơi mà
“ngành công nghiệp kinh doanh” (tư nhân) ủng hộ nghệ thuật. Bà chỉ ra
rằng, thời kỳ Phục Hưng phát triển được là nhờ “Giáo hoàng, giới quý
tộc, và vua” (Oài, Marina: sự bảo trợ của “Giáo Hoàng, giới quý tộc, và
vua” cũng chính là sự bảo trợ của chính phủ đó thôi)**; rồi Marina còn
nói rằng, nghệ sĩ nên làm một “người đầy tớ”. Nhưng không phải loại
đầy tớ nào cũng được nhé, bà nói thêm, mà phải là loại chỉ theo đuổi
một tầm nhìn trong sáng và đứng trên mọi tính toán kinh tế (tỉ như việc
trả tiền cho những ai tham gia vào buổi trình diễn của bà?)
Vậy, tóm gọn: mọi người giận Abramovic vì bà bóc lột các nghệ sĩ biểu
diễn cho mình, còn Abramovic thì lại đi kể chuyện bà đánh giá cao sự
khôn ngoan của thị trường tự do và/hoặc những phẩm chất tốt đẹp của
những thệ thống tiền-hiện-đại được vua chúa cai trị. Dễ tính nhất thì
cũng phải nói, đoạn phát biểu này nhạt nhẽo. Nhưng chúng tôi xin tự
chép lại toàn bộ lời dẫn của Maria, và gần như “bảo lưu” luôn lối dùng
tiếng Anh duyên dáng một cách “đặc trưng” của bà. (Vì thế người dịch
cũng xin dịch trúc trắc như tiếng Anh của bà – ND).
.
“Tôi thấy nghệ thuật như là khí oxy của xã hội chúng ta. Tôi đến từ
Châu Âu và chúng tôi có một chế độ tài trợ nghệ thuật khác hoàn toàn.
Chính phủ chi tiền cho văn hóa. Chế độ ở đây khác hoàn toàn. Điều này
khá thú vị, khi bạn nhìn vào quá khứ và suy nghĩ về việc ai thực sự là
người chi trả cho văn hóa. Nếu bạn xem xét thời kỳ Phục Hưng, bất cứ
một nghệ sĩ lớn nào… – chính Giáo hoàng, giới quý tộc, và vua chúa là
những người đã ủng hộ các nghệ sĩ (lớn) này và biến chuyện ủng hộ
những tác phẩm bất hủ trên thành hiện thực.
“Ngày nay, chúng ta không có vua, nhưng chúng ta có ngành công
nghiệp, có kinh doanh, có ngân hàng. Những thành phần này thực sự có
một khoản tiền dồi dào, đây là những người có thể ủng hộ văn hóa. Tôi
thấy chức năng của một nghệ sĩ là chức năng của một người đầy tớ. Tôi
nghĩ nghệ thuật phải được chia sẻ, nghệ thuật phải được phân phát,
nghệ thuật phải đặt ra nhiều câu hỏi, ở một số trường hợp, nghệ thuật
phải dự đoán được tương lai, và phải có nhiều tầng ý nghĩa.
“Khi được mời làm một gala kiểu này, tôi thực sự lo lắng về chuyện
mình sẽ đóng góp được gì, tôi không thực hiện bất kỳ thỏa hiệp nào với
tác phầm của mình và tôi làm cái gì đó khác thường. Tôi không nghĩ
rằng mình chỉ nên mua vui. Tôi phải sáng tạo ra một hoàn cảnh mà ở
đó, chúng ta không thực sự cảm thấy thoải mái và bạn sẽ có được một
trải nghiệm mà mình chưa hề có trước đây.
“Tôi nghĩ ngày nay chúng ta lo lắng nhiều về chuyện ‘nghệ thuật là một
dạng hàng hóa’, với thị trường nghệ thuật, với thời đại mà ta đang sống.
Tôi nghĩ việc làm sáng tỏ phạm vi của người nghệ sĩ là rất quan trọng,
vì vậy mà tôi cần phải viết bản tuyên ngôn này.
“[Nói về Debby Harry] Cả hai chúng tôi là nghệ sĩ biểu diễn, và cả hai
đều làm việc với công chúng. Đó là cách, hiến tặng cơ thể cho công
chúng, là một cử chỉ tối thượng. [Hình như là nói về khán giả] Họ
không chỉ nhìn vào màn trình diễn, họ là một phần của màn trình diễn,
và đó là sự khác biệt lớn.”
.
Mời các bạn xem đoạn phim đó tại đây.
*
Chú thích:
* “Mắt khép hờ”: Phim do Tom Cruise và Nicole Kidman thủ vai
chính, có nhiều cảnh sexy tập thể trên bàn trên ghế.
**Giới vua chúa và Giáo Hoàng (hay Hồng Y Giáo Chủ) là “chính
quyền” của các nước Châu Âu xưa. Nước nào nặng về Thiên Chúa giáo
thì quyền nằm trong tay Giáo chủ, nước nào không thì quyền nằm trong
tay vua. Hệ thống này vẫn còn dai dẳng tới ngày nay. Anh quốc, theo
vua, nên các bảo tàng mở cửa miễn phí; Pháp, theo Giáo hoàng, nên
các nhà thờ mở cửa miễn phí (thật sự thì Pháp không theo Giáo hoàng
nữa nhưng thói quen cũ vẫn được phản ánh qua thể chế).
...