Danh mục

Mắt của mưa

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 103.25 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cho đến tận hôm nay, những người thân của tôi vẫn không hiểu tại sao tôi buông bỏ tất cả để đi làm hộ lý bệnh viện ở cái tỉnh sơn cước heo hút này. Mỗi năm tôi đều tằn tiện để ra đúng chín triệu một trăm ngàn đồng và như thế tôi phải mất mười năm.Người yêu tôi trước khi lên xe hoa lấy một nam ca sĩ tóc nhuộm mầu vàng rơm có giải thích là tôi đã vỡ nợ vì lô đề cờ bạc. Đúng, tôi có một món nợ bởi vì tôi không bao giờ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mắt của mưaMắt của mưaCho đến tận hôm nay, những người thân của tôi vẫn không hiểu tại sao tôibuông bỏ tất cả để đi làm hộ lý bệnh viện ở cái tỉnh sơn cước heo hút này. Mỗinăm tôi đều tằn tiện để ra đúng chín triệu một trăm ngàn đồng và như thế tôiphải mất mười năm.Người yêu tôi trước khi lên xe hoa lấy một nam ca sĩ tóc nhuộm mầu vàngrơm có giải thích là tôi đã vỡ nợ vì lô đề cờ bạc. Đúng, tôi có một món nợ bởivì tôi không bao giờ quên nổi người đàn ông đấy, người đàn ông có ánh nhìncủa mầu mưa mà tôi chỉ gặp một lần rồi vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Nếutôi không gặp ông ta thì hẳn tôi đã có một hôn nhân phẳng phiu thậm chí mộtsự nghiệp vừa nhiều danh vừa nhiều lợi. Tôi sẽ không bị đau đớn bị langthang dằn vặt. Ông ta là ứng viên mang số báo danh mười bẩy, một con sốgập ghềnh của sự bất trắc mà ngay từ hồi học phổ thông tôi đã rất khôngthích. Đó là một người đàn ông khó đoán tuổi, khí sắc và phong độ trông nhợtnhạt khác thường. Không rõ vì lý do nào mà ông ta đã vượt qua những vòngsơ loại gồm những trắc nghiệm vừa lồng cồng vừa rắc rối.Bản đăng ký cá nhân của ông ta bị thiếu khá nhiều những thông tin bắt buộcnhư năm sinh như nghề nghiệp, ở dưới tấm ảnh 4x6 mờ mờ nhầu là dòng chữviết tay cụt lủn “Với những câu hỏi vớ vẩn của các ông, tôi sẽ chắc chắn đoạtđược giải nhất. Nếu không phải như thế thì cứ chặt mẹ cái đầu của tôi đi”.Thằng cha này bố láo thật. Bộ câu hỏi dành riêng cho chương trình được bancố vấn gồm ba tiến sĩ và hai phó giáo sư loay hoay chuẩn bị kỹ lưỡng. Nó đãuyên thâm tích hợp từ vô số nguồn kiến thức tinh hoa Đông Tây, rất nhiều lầnchính tôi đã xem đi xem lại trước đáp án mà vẫn lờ mờ không hiểu. Ví như,“người ta làm cốc uống nước từ những gì dưới đây”. Sơn Tinh, Thủy Tinh,Hỏa Tinh hay Linh Tinh. Đáp án đúng là Thủy Tinh, nhưng tôi nhớ mangmáng Thủy Tinh là người thậm chí còn là đàn ông, bởi chẳng có cái cốc uốngnước nào lại vất vả đi cầu hôn rồi ghen tuông giận dữ vì không lấy được vợ.Nói chung, trong nhiều bản lý lịch trích ngang đăng ký tham gia cáigameshow do tôi sẽ làm em xi, có kha khá những tuyên bố gây sốc của các ứngviên với mục đích nông nổi nhằm tạo ấn tượng với ban tổ chức. Sếp của tôikhi đọc thì bật cười khẩy, vò vò ném vào thùng rác dưới chân, ông khét tiếnglà một đạo diễn truyền hình lọc lõi và lạnh lẽo. Thế mà ông lại chọn chấm cáitay đàn ông này. Không hiểu sao tôi không dám nhìn thẳng vào ông ta. Mắtcủa ông ta sẫm một mầu mưa, mà tôi thì sau cái tối thứ Bẩy oan nghiệt ấy, tôisợ và ghét mưa. Không biết bao lần tôi tự an ủi rằng đấy không phi là lỗi củatôi. Tất nhiên sau buổi pạc ti, từ vũ trường ra tôi có uống kha khá Whisky,nhưng đường Tràng Thi là đường một chiều. Giữa mùa đông mà trời mưa ràonặng hạt và thằng bé đạp xe sai đường lại phóng rất nhanh. Chỉ thoáng “sầm”một cái, chiếc Vespa LX 150 của tôi đâm trực diện vào thằng bé. Nó ngã ngửavà mép trái của nó ứa một dòng máu đỏ sẫm. Đường phố vắng tanh và tôi bếthằng bé chạy bộ vào phòng cấp cứu bệnh viện Việt Đức. Nó nằm thiêm thiếpvà bác sĩ bảo nặng đấy rồi làm thủ tục hành chính hỏi tôi. Nước mưa lạnh làmtôi tỉnh hẳn và tôi bảo nó là em trai. Lúc ngồi chờ tôi đã kịp lục cái cặp tođùng nhốn nháo sách vở của nó. Chắc nó đi chát muộn về. Nó mới học lớp sáumà đã dám đi khuya khoắt thế này, chắc nhà nó cũng chẳng tử tế gì. Còn tôi,sáu giờ chiều mai tôi đã phải bay đi Úc. Tôi đã nỗ lực suốt một năm mới giànhđược cái học bổng thạc sĩ chuyên ngành truyền thông. Tôi là hiếm hoi của mộtxuất trong nhan nhản trăm rưởi ứng viên. Run run, tôi đọc tên và địa chỉ củanó từ cái thẻ học sinh nhầu nát nằm lỏng chỏng giữa mấy cái thẻ chơi game“Võ lâm truyền kỳ”.Bác sĩ trực nhàn nhạt nhìn tôi nói rằng tốt nhất là cho thằng em trai chụp cắtlớp. Ngoài trời mưa vẫn sầm sập và trong phòng la liệt những người rên rỉ bịtai nạn giao thông. Tôi nộp tiền trước, trong túi tôi có chừng chín triệu đồngtiền mặt. Ngày mai tôi đã đi thật xa và liên hoan tối nay tôi đã nhận được thậtnhiều quà. Tôi lại gần thằng bé, khuôn mặt nhợt nhạt làm tôi bị nhớ rất lâu.Thằng bé lim dim mắt lẩm nhẩm vô thức đọc đi đọc lại một số điện thoại cốđịnh. Tôi rút mô bai bấm số. Phía đầu dây kia choe choé những tiếng văng tụccãi nhau. Một giọng đàn bà khê nồng vừa gọi tên thằng bé vừa **** bậy. Tôithông báo thằng bé bị tai nạn đang nằm ở đây. Người đàn bà đó lặng đi rồitru chéo òa khóc. Người yêu tôi thường nói rằng tôi là người rất thông minhvà tôi tỉnh táo cúp máy. Tôi mở ví lấy hết tiền, có gì như là cắn rứt rồi nhétvào túi áo trong thằng bé. Tôi liếc quanh, lén lút hấp tấp đi ra cửa. Chợt tôithấy rõ nét một ánh mắt đùng đục mầu nước mưa, nhìn mãi theo. Nó cứ vơvẩn đọng ở đâu đấy trong suốt cả hơn hai năm tôi học ở nước ngoài. Còn bâygiờ, ánh đèn sân khấu chói gắt và tôi chuyên nghiệp nhìn thật thẳng vào ốngkính máy quay.Người đàn ông sẽ đứng giữa ba người chỉ bởi đơn giản hai người còn lại làphụ nữ. Cô ...

Tài liệu được xem nhiều: