Danh mục

MẶT NẠ

Số trang: 3      Loại file: pdf      Dung lượng: 73.13 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhà đông người, nhưng không ồn ĩ, vì người ta đang tập trung trước giờ hấp hối của một trong những người thân của họ. Hơn thế, người hấp hối lại danh giá, nổi bất nhất và là niềm tự hào xưa nay của cả dòng họ. Một ông quan. Quan xưa đã ghê gớm, quan cách mạng bây giờ còn ghê gớm hơn. Với nét mặt đau buồn hoặc cố gượng đau buồn, người ta khe khẽ trao đổi với nhau đôi câu thường thấy trong những trường hợp thế này. Những lời hỏi thăm, an ủi chiếu lệ....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MẶT NẠ MẶT NẠNhà đông người, nhưng không ồn ĩ, vì người ta đang tập trung trước giờ hấp hốicủa một trong những người thân của họ. Hơn thế, người hấp hối lại danh giá, nổibất nhất và là niềm tự hào xưa nay của cả dòng họ. Một ông quan. Quan xưa đãghê gớm, quan cách mạng bây giờ còn ghê gớm hơn.Với nét mặt đau buồn hoặc cố gượng đau buồn, người ta khe khẽ trao đổi với nhauđôi câu thường thấy trong những trường hợp thế này. Những lời hỏi thăm, an ủichiếu lệ. Những cái chép miệng, thậm chí cả những giọt nước mắt. Bà vợ và cô congái đã lớn của người hấp hối luôn đi lại trong căn phòng chật cứng, mời nước, mờithuốc và thi thoảng nói đôi lời, cũng rất chiếu lệ.Người hấp hối nằm ở phòng bên, trên chiếc giường rộng trải vải trắng toát. Trongphòng không có ai vì bác sĩ yêu cầu để ông được yên tính dẫu chỉ một chốc.Đó là một người đàn ông da ngăm đen, khá gầy nếu xét qua đôi tay và chân trần lộra dưới lớp vải. Nhưng bù lại, ông có khuôn mặt đầy đặn, hồng hào, có thể nói rấtưa nhìn, dẫu ít nhiều xa lạ. Nhìn nó, người ta chẳng biết nó đang khen hay chêmình, đang cười, dửng dưng hay thậm chí đang khóc. Thành ra, khuôn mặt đầy đặncó vẻ cởi mở ấy rốt cục vẫn kín mít và vô cảm. Ông còn trẻ, chưa đến sáu mươinhưng đã là một cán bộ cấp cao, rất cao, và chắc chắn sẽ còn lên cao nữa nếukhông bị căn bệnh ung thư quái ác này cản đường. Có thể khuôn mặt mở mà kínđáo, thân thiện mà vô cảm ấy của ông có góp phần mình trên con đường thăng tiến.Ở phòng ngoài, bà mẹ bảo cô con gái:“Con vào với bố đi. Đừng để bố một mình như thế”.Cô gái, một sinh viên năm cuối trường Ngoại Giao, lẳng lặng làm theo lời mẹ. Vừamở cửa, cô chợt nghe có tiếng gì đấy rơi, kêu đánh keng trên sàn nhà đá cẩm thạch.Trên giường, người hấp hối nằm đầu ngoẹo sang một bên. Cái vật rơi ấy chắc từngười ông. Cô vội chạy lại và thấy bố đã chết. Đúng lúc định kêu lên gọi mẹ thì côphát hiện thấy một điều rất khác thường. Đó là khuôn mặt bố cô. Nó không cònhồng hào, dễ mến và đầy đặn như vốn có. Thay vào đó là một khuôn mặt xa lạ,xấu, gian hiểm, gầy và đen xạm như đôi chân và tay. Cô ngạc nhiên không tin vàomắt mình, đến mức không biết phải làm gì. Bất chợt cô nhìn xuống sàn nhà và thấycái gì đấy mỏng, bằng kim loại. Mặt nạ! Chiếc mặt nạ bố cô vẫn đeo suốt đờimình. Có lẽ giờ chết không cần nữa, nó mới rơi xuống. Cô cúi xuống cầm nó trêntay, không phải không thoáng lo sợ và ghê tởm.Lưỡng lự một chốc, cô sửa đầu bố nằm thẳng rồi vội vàng đặt nó lên mặt ông.Khuôn mặt ông lại ửng hồng, cởi mở và đôn hậu. Nó nhìn cô với vẻ hài lòng.Trong tiếng khóc thút thít, tiếng chia buồn và tiếng những bước chân cuống quít,người ta liệm người chết vào quan tài. Tiếp đến là dòng người xếp hàng để nói lờivĩnh biệt, bày tỏ lòng thương xót và kính trọng với chiếc mặt nạ nằm sau ô kínhnhỏ.Hà Nội, 18.7.1011

Tài liệu được xem nhiều: