Danh mục

Mặt trời của biển

Số trang: 26      Loại file: pdf      Dung lượng: 236.51 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đó là cả một khoảng lặng thênh thang trống vắng, nhưng Đông biết mình sẽ không còn cô độc nữa, vì cậu đã tìm thấy ánh sáng của chính mình, mặt trời của biển. 1. Gần 11 giờ đêm, thời điểm của sự tĩnh lặng, mọi sự ồn ào náo nhiệt ở một thành phố sôi động lùi về phía sau
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mặt trời của biểnMặt trời của biểnĐó là cả một khoảng lặng thênh thang trống vắng, nhưng Đông biết mình sẽkhông còn cô độc nữa, vì cậu đã tìm thấy ánh sáng của chính mình, mặt trờicủa biển.1. Gần 11 giờ đêm, thời điểm của sự tĩnh lặng, mọi sự ồn ào náo nhiệt ở một thànhphố sôi động lùi về phía sau. Thành phố về đêm vẫn khoác trên mình lớp ánh sánghào nhoáng. Dã Quỳ ngước mắt, nhìn mãi vào tia sáng lẻ loi duy nhất của một ngôisao đơn độc trên nền trời xanh xám.Cậu trai ngồi duỗi thẳng chân, nhịp nhịp theo điệu nhạc. Ánh đèn điện chói lòachiếu thẳng vào mắt, thỉnh thoảng cậu ngiêng đầu nhìn sang phía cô gái ngồi cáchđấy một khoảng, ngăn cách bởi cột đèn điện thẳng đơn độc. Cậu rút hẳn tai phone,để cho bản nhạc duy nhất play trong máy vang ra, êm đềm dịu dàng giữa bóngđêm.Another summer dayHas come and gone awayIn Paris and RomeBut I wanna go homeMay be surrounded byA million peopleI Still feel all alone,I wanna go homeOh, I miss you, you knowCậu cất giọng hát khẽ theo bài hát. Dã Quỳ tựa cằm lên đầu gối, lắng nghe tiếnghát trong đêm tối tĩnh lặng, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi, chảy dài nơi gò má xanhxao. Cho đến khi bài hát đã được play đến lần thứ 5, Đông tắt máy, xách ba lôđứng lên, bước ra khỏi khoảng tối, chầm chậm bước đến trước mặt Dã Quỳ:-Về đi, muộn rồi.Trời đêm se lạnh, sương trắng dày đặc giăng mắc nền trời u ám. Dã Quỳ vẫn chẳngngẩng lên, nó đưa tay lau vội đi vệt nước mắt, lặng lẽ gật đầu.-Sau 11 giờ đêm, sân bóng sẽ đóng cửa đấy, nếu không rời đi sớm, có thể đêm naycậu sẽ phải ngồi đây cả đêm.-…-Và, đừng khóc, trông cậu hệt như một con mèo ướt thê thảm.-Đông nhếch môicười nhạt rồi bỏ đi.Dã Quỳ ngẩng phắt lên, ngỡ ngàng nhìn bóng cậu bạn cùng lớp đổ dài dưới bóngđèn nhạt nhòa rồi mất hút sau lớp sương mờ mịt giăng mắc lơ lửng giữa khôngtrung. Sương xuống, lạnh dần. Nó gục mặt xuống đầu gối, nghe văng vẳng lời bàihát vừa nãy. Rồi nó lại khóc to hơn, bao cảm xúc bấy lâu cứ như được dịp tuôntrào ra bằng nước mắt. Con gái lớn lên ở biển, nước mắt cứ như mang cả đại dươngsâu thẳm, mặn chát.Đông khựng lại ở cánh cổng sắt cũ kĩ, một tay đặt hờ trên cánh cửa chợt buôngthõngxuống. Cậu quay lại phía sau, nhìn cô gái với dáng ngồi cô độc đến đáng thương ấyrồi thở hắt ra. Cậu xốc lại ba lô lên vai bước nhanh về phía nó. Rồi Đông dừng lạitrước mặt Dã Quỳ một lúc, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, rút ra một bên taiphone đeo vào cho nó. Tiếng nhạc dịu dàng len lỏi trong tâm thức, Dã Quỳ ngướcđôi mắt ướt đẫm nước nhìn sang bên cạnh. Cậu bạn vẫn hướng mắt vào khoảngkhông đặc quánh bóng tối phía trước, bình thản, nhắm mắt đung đưa theo nhạc.-Cậu bảo sau 11 giờ sẽ đóng cửa?-Nhưng tớ biết đường khác, đi thông vào kí túc xá ở phía sau. Cậu có thể về kí túcbằng đường đấy.-Đông hạ giọng thì thầm thật khẽ.-…-Sao cậu lại quay lại đây?-Vậy tại sao cậu khóc?-Vì bài hát của cậu, vì tớ nhớ nhà.-Vì tớ biết cảm giác cô độc như cậu, nên đã không thể bỏ lại cậu một mình.Đông nói câu đấy với sự bâng khuâng khó tả. Dã Quỳ cứ để nguyên khóe mắt đọngnước long lanh ngước mắt nhìn về phía gương mặt nhìn nghiêng ẩn dưới bóng tốisáng mờ. Đông cười nhẹ quay sang phía Dã Quỳ, đưa tay lau nước mắt cho nó:-Đừng khóc một mình, sẽ rất cô đơn.Dã Quỳ không chắc là mình nhìn đúng hay không, nhưng có lẽ Đông đã khóc. Chodù nước mắt con trai chỉ là chút nước long lanh trong sâu thẳm đáy mắt. Và nhất lànước mắt của một đứa con trai như Đông. Đông là bạn học cùng lớp với Dã Quỳ,nhưng hai người chưa bao giờ nói với nhau câu nào. Thế giới của Đông khác vớithế của Dã Quỳ, Đông lớn lên trong một gia đình giàu có, cao ngạo lạnh lùng, đôilúc bất cần. Dã Quỳ ngược lại chỉ là một con nhóc tỉnh lẻ lên học ở thành phố.Đông và Dã Quỳ vốn dĩ đã là hai đường thẳng không cắt nhau.Đêm ấy Dã Quỳ về kí túc xá bằng con đường mà cậu bạn đã chỉ cho, Đông dẫn DãQuỳ đến con đường đấy, đứng nhìn cho đến khi nó đã vào hẳn kí túc rồi mới quaylưng đi về hướng cũ.-Cậu sẽ đi đường nào về?-Trèo cổng sắt thôi, tớ thích thế hơn. Tâm trạng cậu tốt hơn rồi chứ?-Tớ….-Mang cái này về đi, đêm nay nghe nó để không nhớ nhà nữa.Đông nhét vội vào tay Dã Quỳ chiếc ipop màu xanh dương, cười hiền rồi quảybước đi. Nụ cười mà Dã Quỳ chưa từng thấy ở Đông.2. Dã Quỳ đeo tai nghe, lắng nghe giai điệu dịu ngọt lướt qua tai, cứ nghĩ mãi vềĐông, về giọt nước mắt lạ kì của buổi tối hôm ấy.Kí túc xá nhà B, tầng 3, chiều tối, Dã Quỳ đứng tựa tay lên thành lan can hóng gió,phóng tầm mắt lơ đãng ra phía sân bóng. Bất chợt ánh mắt nó dừng lại ở dángngười nằm dài trên bãi cỏ. Dã Quỳ giật mình, nắm chặt chiếc ipop chạy nhanh rakhỏi phòng, đẩy nhẹ cánh cổng sắt khép hờ, nó bước chậm rãi về phía Đông rồidừng lại, quay lưng về phía ngược lại với vầng mặt trời đỏ au. Đông nằm dài lườibiếng, tựa đầu lên chiếc ba lô lớn, một cánh tay đặt lên che ngang mắt, tựa nhưmuốn che đi thứ ánh sáng rực rỡ đâm thẳng vào mắt. Dã Quỳ đứng im tĩnh lặng,cho đến khi Đông mở hé mắt chầm chậm nhìn lên, nheo mắt nhìn nó. Dã Quỳ cườinhẹ, bước ra khỏi vầng sáng hoàng hôn, thong thả ngồi xuống bên cạnh Đông.-Cậu lại không về nhà.-…-Có lẽ không…-Đông vẫn nằm yên trên cỏ trả lời dứt khoát, rồi lại trầm ngâmngắm nhìn những đám mây nhuộm nắng nhạt hờ hững trôi ngang. Dã Quỳ cũng imlặng, những lời muốn nói cũng như lời cảm ơn cho buổi tối hôm đấy bỗng dưngnghẹn tắc lại. Dã Quỳ đặt chiếc máy nghe nhạc mà Đông đã cho nó mượn xuốngđất, bên cạnh chiếc ba lô màu xanh biển của Đông, nói khẽ:-Cái này, tớ trả lại cậu và cảm ơn.Dã Quỳ đứng lên, vỗ hai bàn tay vào nhau đánh rơi những hạt cát nhỏ bám đầy cácngón tay. Ngay khi nó dợm bước quay đi, Đông lại lên tiếng, phá tan không gianyên tĩnh từ nãy đến giờ:-Hôm ấy cậu khóc vì nhớ nhà đúng không?-Uh, hôm đấy tớ bỗng dưng cảm thấy cuộc sống ở đây quá mệt mỏi và áp lự ...

Tài liệu được xem nhiều: