MẤY NẺO ĐƯỜNG YÊU
Số trang: 215
Loại file: doc
Dung lượng: 700.50 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Cả giờ ngồi chờ mấy cô ở Hợp tác xã khen chê, Hoài mệt lả, nhưng rồi cô cũng nhận được tiền. Thở ra nhẹ nhõm, Hoài đi, tiền nằm trong túi áo, cô thầm tính toán. - Mình ra chợ Hàn, mua ít thịt, cả mười ngày chưa bồi dưỡng cho ba, mua ít thuốc để dành, ba thường đau bất chợt, mua vài viên thuốc cảm cho mình - Cô gái buồn bã - Chắc phải kỳ lương tới mình mới mua được bộ đồ lót, còn áo quần ba, đã cũ quá rồi. Cô gái chợt thấy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MẤY NẺO ĐƯỜNG YÊUCả giờ ngồi chờ mấy cô ở Hợp tác xã khen chê, Hoài mệt lả, nhưng rồi cô cũng nhậnđược tiền.Thở ra nhẹ nhõm, Hoài đi, tiền nằm trong túi áo, cô thầm tính toán.- Mình ra chợ Hàn, mua ít thịt, cả mười ngày chưa bồi dưỡng cho ba, mua ít thuốc đểdành, ba thường đau bất chợt, mua vài viên thuốc cảm cho mình - Cô gái buồn bã - Chắcphải kỳ lương tới mình mới mua được bộ đồ lót, còn áo quần ba, đã cũ quá rồi.Cô gái chợt thấy mệt ở ngực, cố thở nhanh lấy không khí vào buồng phổi, mắt cô hoalên, quay cuồng, ráng gượng vài bước, cô hiểu mình sẽ ngất đi. Cô lê vội vào căn nhàcao tầng, có nhiều xe hơi đậu, cô nhớ đây là khách sạn Thái Bình Dương, nó còn có tênPacific Hotel. Cô đứng tựa vào tường, thầm van xin đấng vô hình nào đó đừng để côngất đi.Rất nhiều người ra vào cửa chính, họ đều hào nhoáng, sang trọng. Mắt Hoài mở hẳn,tay cô bấu chặt vào tường...Có ai đó giữ chặt vai cô, nên cô chưa ngã xuống. Giọng ai bên tai trầm ấm, có chút lolắng:- Cô ơi ! Dường như cô muốn ngất đi ?Rồi giọng con gái trong trẻo hơi lơ lớ:- Cô ta bệnh! Này cô ! Đi bệnh viện nhé.Hoài ráng lắc đầu, yếu ớt:- Tôi mệt chút thôi, cảm ơn.Cô định bước đi, cô biết đây là khách sạn sang trọng. Những người ở đây đều sangtrọng, không nên phô bày vẻ nghèo nàn ở đây. Nhưng cô không bước nổi, cả đôi tay giữvai cô, cô cũng không hất ra được, cô chưa từng để ai chạm đến mình.Giọng nói ấm dịu lại vang lên:- Diễm Quỳnh! Gọi bác sĩ !- Vâng. - Cô gái ấy trả lời.Hoài lắc đầu, cố vùng ra, lời rời rạc:- Không, xích lô... tôi ... phải ... về.- Cô cần nằm nghỉ một lát. Thiếu Kỳ! Giúp tôi đưa cô ta vào trong.Hoài không thể phản đối được nữa, cô đã cạn nghị lực cuối cùng và ngất đi.Nam Hoa! Phải, người ấy chính là Nam Hoa. Anh hốt hoảng, bồng xốc Hoài chạy vàotiền sảnh khách sạn, đặt xuống phô-tơi dài.Diễm Quỳnh mời bác sĩ tới. Ông ta khám và chích thuốc. Người nhân viên khách sạn đềnghị đưa cô gái vào bệnh viện. Ông bác sĩ lắc đầu:- Để cô ấy quyết định lấy, vì cô ta phải nằm rất lâu.- Tại sao? - Nam Hoa ngạc nhiên hỏi.Ông bác sĩ chưa kịp trả lời, Hoài đã tỉnh lại, cô mất ít thời gian để hiểu mình đang ởđâu. Cô hoảng sợ vùng dậy, người ta đứng quanh cô khá đông, ông bác sĩ từ tốn hỏi:- Cô thấy khỏe chưa?Hoài đứng lên, mặt tái xanh chuyển màu hồng, họ toàn là những người sang trọng, côấp úng:- Tôi đã khỏe, cảm ơn ông. Tôi.. tôi... xin phép đi...Ông bác sĩ mỉm cười:- Cô có bệnh, chớ không khỏe đâu, thế này nhé! Cô đi khám và chụp phim phổi coi thếnào, đây là địa chỉ của tôi.Nam Hoa nãy giờ đứng lặng nhìn cô gái, ở cô ta có một cái gì khiến anh thấy nôn naotrong lòng, anh không định nghĩa nổi. Cô ta có mái tóc dài, kẹp gọn sau gáy, mặt ốm,trắng xanh, tay gầy nổi gân, chứng tỏ cô thuộc giới làm lao động nhọc nhằn. Nhìn côkhông đoán được tuổi, như ba mươi ngoài, cũng có thể chỉ mới hai mươi, bởi bờ môimím chặt vẫn đỏ màu con gái. Nếu cô ta không nghèo khổ hẳn là rất đẹp. Kìa! Đôi mắtcô ta ngơ ngác nhìn quanh rồi dừng sững lại ở anh. Trời ơi ! Đôi mắt rười rượi buồn.Đôi mắt khiến anh có nỗi nhớ mơ hồ như sương khói.Hoài bối rối khi nghe bác sĩ nói, cô nhìn quanh, mắt cô gặp Nam Hoa ở sát bên ông bácsĩ, cô rùng mình, cúi đầu rồi ngẩng lên rất nhanh.- Ông là bác sĩ à? Ông đã chữa cho tôi tỉnh lại và thấy khỏe. Cảm ơn ông.Cô chợt e dè, đưa tay nắn túi áo, giọng nhỏ lại:- Tôi phải trả bao nhiêu tiền cho ông?Người bác sĩ nhìn cô ái ngại, trong ông nổi lên niềm thương xót, ông lắc đầu chưa kịpnói. Một giọng nói ấm dịu đã cất lên:- Cô không phải trả khoảng tiền nào cả.Hoài lại rùng mình, giọng nói ấy, cô nghe khi đang sắp ngất đi. Ông ta đã sai một cô gáinào đó gọi bác sĩ. Có lẽ là cô gái đang đứng sau ông ta. Cô ta đẹp không thể tả, cái đẹpthuần túy của người phụ nữ Trung Hoa. Cũng chính ông ta đã đỡ đôi vai mình nâng dậy.Ông ta là một người trẻ tuổi nhân hậu, có lẽ vì vậy mà giọng nói kia làm mình ấm áp cảcõi lòng. Hoài một lần nữa nhìn quanh.- Vậy xin cảm ơn các ông các bà! Tôi phải về.Cô đi ra cửa, Nam Hoa buột miệng gọi:- Này cô! Cô tên gì?Hoài hơi dừng bước, tim cô chợt nhói đau, buồng phổi nghẹt lại không thở nổi. Bây giờcô đã có một cái tên nhưng người ấy không về, để hỏi như người đàn ông này.- Thưa ông, tôi tên Hoài.Cô gái đi rồi, cô nhập vào dòng người ngược xuôi trên phố. Ông bác sĩ cũng ra về, mọingười ai trở về việc nấy, chỉ Nam Hoa còn ngồi bần thần ở đó nơi cô gái nằm ban nãy.Thiếu Kỳ đưa mắt cho Diễm Quỳnh, cô hỏi Nam Hoa nhẹ nhàng:- Thưa ông Bạch! Bây giờ là mười giờ, ông có định dời buổi tham quan thành phố màông làm người hướng dẫn?- Không. - Nam Hoa đứng lên nói tiếp - Cái gì đã nói thì phải làm, chúng ta đi.Nam Hoa đích thân lái xe, gần hai giờ đồng hồ, anh đưa Diễm Quỳnh và Thiếu Kỳ đikhắp thành phố. Thiếu Kỳ nhận xét:- Nó nhỏ thua thành phố Hồ Chí Minh rất nhiều.- Nhưng có nhiều cảnh đẹp thiên nhiên, tôi tiếc mình không có thời gian, cậu biếtkhông, bãi biển Đà Nẵng tuyệt vời.Diễm Quỳnh có chút cay đắng:- Con gái Đà Nẵng ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MẤY NẺO ĐƯỜNG YÊUCả giờ ngồi chờ mấy cô ở Hợp tác xã khen chê, Hoài mệt lả, nhưng rồi cô cũng nhậnđược tiền.Thở ra nhẹ nhõm, Hoài đi, tiền nằm trong túi áo, cô thầm tính toán.- Mình ra chợ Hàn, mua ít thịt, cả mười ngày chưa bồi dưỡng cho ba, mua ít thuốc đểdành, ba thường đau bất chợt, mua vài viên thuốc cảm cho mình - Cô gái buồn bã - Chắcphải kỳ lương tới mình mới mua được bộ đồ lót, còn áo quần ba, đã cũ quá rồi.Cô gái chợt thấy mệt ở ngực, cố thở nhanh lấy không khí vào buồng phổi, mắt cô hoalên, quay cuồng, ráng gượng vài bước, cô hiểu mình sẽ ngất đi. Cô lê vội vào căn nhàcao tầng, có nhiều xe hơi đậu, cô nhớ đây là khách sạn Thái Bình Dương, nó còn có tênPacific Hotel. Cô đứng tựa vào tường, thầm van xin đấng vô hình nào đó đừng để côngất đi.Rất nhiều người ra vào cửa chính, họ đều hào nhoáng, sang trọng. Mắt Hoài mở hẳn,tay cô bấu chặt vào tường...Có ai đó giữ chặt vai cô, nên cô chưa ngã xuống. Giọng ai bên tai trầm ấm, có chút lolắng:- Cô ơi ! Dường như cô muốn ngất đi ?Rồi giọng con gái trong trẻo hơi lơ lớ:- Cô ta bệnh! Này cô ! Đi bệnh viện nhé.Hoài ráng lắc đầu, yếu ớt:- Tôi mệt chút thôi, cảm ơn.Cô định bước đi, cô biết đây là khách sạn sang trọng. Những người ở đây đều sangtrọng, không nên phô bày vẻ nghèo nàn ở đây. Nhưng cô không bước nổi, cả đôi tay giữvai cô, cô cũng không hất ra được, cô chưa từng để ai chạm đến mình.Giọng nói ấm dịu lại vang lên:- Diễm Quỳnh! Gọi bác sĩ !- Vâng. - Cô gái ấy trả lời.Hoài lắc đầu, cố vùng ra, lời rời rạc:- Không, xích lô... tôi ... phải ... về.- Cô cần nằm nghỉ một lát. Thiếu Kỳ! Giúp tôi đưa cô ta vào trong.Hoài không thể phản đối được nữa, cô đã cạn nghị lực cuối cùng và ngất đi.Nam Hoa! Phải, người ấy chính là Nam Hoa. Anh hốt hoảng, bồng xốc Hoài chạy vàotiền sảnh khách sạn, đặt xuống phô-tơi dài.Diễm Quỳnh mời bác sĩ tới. Ông ta khám và chích thuốc. Người nhân viên khách sạn đềnghị đưa cô gái vào bệnh viện. Ông bác sĩ lắc đầu:- Để cô ấy quyết định lấy, vì cô ta phải nằm rất lâu.- Tại sao? - Nam Hoa ngạc nhiên hỏi.Ông bác sĩ chưa kịp trả lời, Hoài đã tỉnh lại, cô mất ít thời gian để hiểu mình đang ởđâu. Cô hoảng sợ vùng dậy, người ta đứng quanh cô khá đông, ông bác sĩ từ tốn hỏi:- Cô thấy khỏe chưa?Hoài đứng lên, mặt tái xanh chuyển màu hồng, họ toàn là những người sang trọng, côấp úng:- Tôi đã khỏe, cảm ơn ông. Tôi.. tôi... xin phép đi...Ông bác sĩ mỉm cười:- Cô có bệnh, chớ không khỏe đâu, thế này nhé! Cô đi khám và chụp phim phổi coi thếnào, đây là địa chỉ của tôi.Nam Hoa nãy giờ đứng lặng nhìn cô gái, ở cô ta có một cái gì khiến anh thấy nôn naotrong lòng, anh không định nghĩa nổi. Cô ta có mái tóc dài, kẹp gọn sau gáy, mặt ốm,trắng xanh, tay gầy nổi gân, chứng tỏ cô thuộc giới làm lao động nhọc nhằn. Nhìn côkhông đoán được tuổi, như ba mươi ngoài, cũng có thể chỉ mới hai mươi, bởi bờ môimím chặt vẫn đỏ màu con gái. Nếu cô ta không nghèo khổ hẳn là rất đẹp. Kìa! Đôi mắtcô ta ngơ ngác nhìn quanh rồi dừng sững lại ở anh. Trời ơi ! Đôi mắt rười rượi buồn.Đôi mắt khiến anh có nỗi nhớ mơ hồ như sương khói.Hoài bối rối khi nghe bác sĩ nói, cô nhìn quanh, mắt cô gặp Nam Hoa ở sát bên ông bácsĩ, cô rùng mình, cúi đầu rồi ngẩng lên rất nhanh.- Ông là bác sĩ à? Ông đã chữa cho tôi tỉnh lại và thấy khỏe. Cảm ơn ông.Cô chợt e dè, đưa tay nắn túi áo, giọng nhỏ lại:- Tôi phải trả bao nhiêu tiền cho ông?Người bác sĩ nhìn cô ái ngại, trong ông nổi lên niềm thương xót, ông lắc đầu chưa kịpnói. Một giọng nói ấm dịu đã cất lên:- Cô không phải trả khoảng tiền nào cả.Hoài lại rùng mình, giọng nói ấy, cô nghe khi đang sắp ngất đi. Ông ta đã sai một cô gáinào đó gọi bác sĩ. Có lẽ là cô gái đang đứng sau ông ta. Cô ta đẹp không thể tả, cái đẹpthuần túy của người phụ nữ Trung Hoa. Cũng chính ông ta đã đỡ đôi vai mình nâng dậy.Ông ta là một người trẻ tuổi nhân hậu, có lẽ vì vậy mà giọng nói kia làm mình ấm áp cảcõi lòng. Hoài một lần nữa nhìn quanh.- Vậy xin cảm ơn các ông các bà! Tôi phải về.Cô đi ra cửa, Nam Hoa buột miệng gọi:- Này cô! Cô tên gì?Hoài hơi dừng bước, tim cô chợt nhói đau, buồng phổi nghẹt lại không thở nổi. Bây giờcô đã có một cái tên nhưng người ấy không về, để hỏi như người đàn ông này.- Thưa ông, tôi tên Hoài.Cô gái đi rồi, cô nhập vào dòng người ngược xuôi trên phố. Ông bác sĩ cũng ra về, mọingười ai trở về việc nấy, chỉ Nam Hoa còn ngồi bần thần ở đó nơi cô gái nằm ban nãy.Thiếu Kỳ đưa mắt cho Diễm Quỳnh, cô hỏi Nam Hoa nhẹ nhàng:- Thưa ông Bạch! Bây giờ là mười giờ, ông có định dời buổi tham quan thành phố màông làm người hướng dẫn?- Không. - Nam Hoa đứng lên nói tiếp - Cái gì đã nói thì phải làm, chúng ta đi.Nam Hoa đích thân lái xe, gần hai giờ đồng hồ, anh đưa Diễm Quỳnh và Thiếu Kỳ đikhắp thành phố. Thiếu Kỳ nhận xét:- Nó nhỏ thua thành phố Hồ Chí Minh rất nhiều.- Nhưng có nhiều cảnh đẹp thiên nhiên, tôi tiếc mình không có thời gian, cậu biếtkhông, bãi biển Đà Nẵng tuyệt vời.Diễm Quỳnh có chút cay đắng:- Con gái Đà Nẵng ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
truyện tiểu thuyết tiểu thuyết việt nam truyện dài truyện tình cảm đôi lứa trai gáiGợi ý tài liệu liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 425 13 0 -
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 107 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 69 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 53 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 46 0 0 -
112 trang 35 0 0
-
108 trang 33 0 0
-
Hài hước, trào tiếu, sân khấu hóa - một khuynh hướng tiểu thuyết gần đây
7 trang 33 0 0 -
thuở mơ làm văn sĩ: phần 2 - nxb tuổi xanh
71 trang 30 0 0 -
306 trang 30 0 0