MIỄN DỊCH - Zarathustra đã nói như thế
Số trang: 11
Loại file: pdf
Dung lượng: 139.49 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Nhưng chỉ ít lâu sau khi thoát khỏi viên Pháp sư, Zarathustra lại thấy có một người ngồi trên vệ đường hắn đang đi, một người cao lớn, đen tuyền, khuôn mặt gầy nhom, xanh mét. Dáng vẻ bề ngoài của người này làm Zarathustra khó chịu kinh khủng. Zarathustra tự nhủ lòng: “Khổ thân cho ta! Ta đang nhìn thấy sự buồn rầu ảo não trá hình mang mặt nạ. Khuôn mặt này dường như xuất xứ từ đám linh mục: bọn chúng muốn gì trong vương quốc của ta? Ối dào! ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MIỄN DỊCH - Zarathustra đã nói như thế Zarathustra đã nói như thế MIỄN DỊCH Nhưng chỉ ít lâu sau khi thoát khỏi viên Pháp sư, Zarathustra lại thấycó một người ngồi trên vệ đường hắn đang đi, một người cao lớn, đen tuyền,khuôn mặt gầy nhom, xanh mét. Dáng vẻ bề ngoài của người này làmZarathustra khó chịu kinh khủng. Zarathustra tự nhủ lòng: “Khổ thân cho ta! Ta đang nhìn thấy sự buồn rầu ảo não trá hình mangmặt nạ. Khuôn mặt này dường như xuất xứ từ đám linh mục: bọn chúngmuốn gì trong vương quốc của ta? Ối dào! Vừa mới thoát được tên pháp sư kia thì lại có ngay một tênthầy pháp khác đặt bước đi qua trên con đường của ta, - một tên thầy pháp nào đó, với đôi tay xảo diệu, một kẻ ảo não làmphép lạ nhờ vào ơn phước Thượng đế, một kẻ khinh thị nhẹ nhàng thế giới:giá gì quỷ dữ đến mang hắn đi! Nhưng quỷ dữ không bao giờ có mặt đúng chỗ khi ta cần đến; quỷ dữluôn luôn đến quá chậm, cái đồ loắt choắt mắc dịch, cái đồ què chân liệtcẳng đó!” Zarathustra lầm bầm chửi rủa như thế, mà lòng rất nôn nóng, vàZarathustra nghĩ đến chuyện phải làm thế nào để đi qua trước mặt con ngườiđen tuyền đó mà mắt vẫn không nhìn y. Nhưng sự thể lại diễn tiến một cáchkhác. Bởi vì cũng lúc đó, kẻ đang ngồi trước mặt chợt nhận ra sự hiện diệncủa hắn. Giống như vừa gặp được một hạnh phúc bất ngờ, y tất ta tất tưởinhảy cẫng lên chạy bổ về phía Zarathustra. Y lên tiếng: “Dẫu ngài là ai đi nữa, xin hãy giúp đỡ cho một kẻ lạcđường đang kiếm tìm, một lão già có thể gặp phải bất hạnh ở chốn này! Thế giới này xa cách, lạ lùng vô tận đối với ta, ta đã nghe những condã thú gầm thét tru tréo; và ngay chính kẻ có thể cho ta nơi trú ngụ, kẻ đó lạiđã biến mất. Ta đi tìm kẻ kính tín cuối cùng, bậc thánh, một ẩn sĩ sống cô đơnhoang tịch trong rừng, nên hãy còn chưa nghe nói đến điều mà ngày nay tấtcả mọi người đều nghe biết”. Zarathustra lên tiếng hỏi: “Điều mà ngày nay mọi người đều biết, đólà điều gì thế? Có lẽ đấy là chuyện đấng Thượng đế mà trước kia mọi ngườitin tưởng, nay đã chết rồi?” Ông lão buồn bã trả lời: “Ngài nói đúng. Và ta chính là kẻ đã phụcdịch cho đấng Thượng đế thuở xưa ấy đến tận giây phút cuối cùng. Nhưng giờ đây, ta đang được miễn dịch. Ta không có chủ song lạichẳng tự do; vì vậy, ta chẳng bao giờ vui tươi được nữa, trừ những lúc sốngtrong hoài niệm. Chính vì thế, ta mới leo lên những ngọn núi này để cử hành thêm lầnnữa một đại lễ, cho thích hợp với địa vị một cựu Giáo hoàng và một linhmục của giáo hội (vì ngài nên biết, ta là vị Giáo hoàng cuối cùng) - một cuộclễ tràn đầy những hoài niệm kính tín và sự tôn thờ Thượng đế. Nhưng giờ đây, ngay cả chính y, con người kính tín nhất trong loàingười, bậc thánh sống trong khu rừng, kẻ không ngừng cảm tạ Thượng đếbằng cách hát ca và than thở lầm bầm, y cũng đã chết. Ta không gặp y khi tìm thấy cái chòi tranh y dùng làm nơi ẩn cư -nhưng ta thấy có hai con chó sói đứng đó tru rống lên vì y đã chết, bởi lẽ tấtcả thú vật trong rừng đều thương mến y. Lúc bấy giờ, ta cắm đầu bỏ chạy. Ta đã hoài công đặt chân đến những khu rừng và những ngọn núi nàychăng? Lúc bấy giờ, ta bèn quyết định đi tìm một người khác, một kẻ kínhtín nhất trong tất cả những kẻ không tín ngưỡng Thượng đế, - ta đi tìmZarathustra!” Lão già nói như thế và đưa mắt sắc lạnh nhìn kẻ đối diện. NhưngZarathustra đã đưa tay nắm lấy tay viên cựu giáo hoàng, ngắm nghía lão hồilâu với lòng ngưỡng mộ. Rồi Zarathustra lên tiếng: “Chao ôi! Bàn tay ngài mới thon đẹp làm sao, thưa đại nhân! Đây làbàn tay của một người luôn ban ơn phước. Nhưng hiện giờ, bàn tay ấy đangcầm tay kẻ mà ngài đang tìm kiếm, bàn tay ấy đang nắm giữ chính ta,Zarathustra. Ta là Zarathustra, kẻ bất tín, người đã ném ra câu hỏi: “Ai là người bấttín hơn ta để ta vui hưởng lời giáo huấn của y?” Zarathustra nói như thế, và cái nhìn hắn thâm nhập vào trong những ýtưởng cùng những hậu ý của viên cựu giáo hoàng. Sau cùng, vị giáo hoànglên tiếng: “Kẻ đã yêu thương và sở hữu Thượng đế nhiều nhất, cũng là kẻ đãđánh mất Thượng đế trọn vẹn nhất: Hãy nhìn xem, ta cho rằng giữa hai chúng ta, giờ đây ta mới chính làkẻ bất tín nhất. Nhưng ai lại muốn đem lòng hoan hỉ vì chuyện đó!” Sau một khoảng im lặng thật sâu, với dáng trầm ngâm tư lự,Zarathustra lên tiếng hỏi: “Ngươi đã phục dịch Thượng đế đến giây phút cuối c ùng? Ngươi biếtrõ Thượng đế chết như thế nào chứ? Có phải quả thật như người ta kể rằngchính lòng thương xót đã làm Thượng đế nghẹt thở, rằng khi nhìn thấy con người bị đóng đinh, Thượng đế đã không chịuđựng nổi, rằng tình yêu dành cho con người lại biến thành hỏa ngục và sau cùnglà cái chết của Thượng đế?” Viên cựu Giáo hoàng không trả lời, mà lại đưa mắt ngó quanh ra chỗkhác, với một vẻ d ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MIỄN DỊCH - Zarathustra đã nói như thế Zarathustra đã nói như thế MIỄN DỊCH Nhưng chỉ ít lâu sau khi thoát khỏi viên Pháp sư, Zarathustra lại thấycó một người ngồi trên vệ đường hắn đang đi, một người cao lớn, đen tuyền,khuôn mặt gầy nhom, xanh mét. Dáng vẻ bề ngoài của người này làmZarathustra khó chịu kinh khủng. Zarathustra tự nhủ lòng: “Khổ thân cho ta! Ta đang nhìn thấy sự buồn rầu ảo não trá hình mangmặt nạ. Khuôn mặt này dường như xuất xứ từ đám linh mục: bọn chúngmuốn gì trong vương quốc của ta? Ối dào! Vừa mới thoát được tên pháp sư kia thì lại có ngay một tênthầy pháp khác đặt bước đi qua trên con đường của ta, - một tên thầy pháp nào đó, với đôi tay xảo diệu, một kẻ ảo não làmphép lạ nhờ vào ơn phước Thượng đế, một kẻ khinh thị nhẹ nhàng thế giới:giá gì quỷ dữ đến mang hắn đi! Nhưng quỷ dữ không bao giờ có mặt đúng chỗ khi ta cần đến; quỷ dữluôn luôn đến quá chậm, cái đồ loắt choắt mắc dịch, cái đồ què chân liệtcẳng đó!” Zarathustra lầm bầm chửi rủa như thế, mà lòng rất nôn nóng, vàZarathustra nghĩ đến chuyện phải làm thế nào để đi qua trước mặt con ngườiđen tuyền đó mà mắt vẫn không nhìn y. Nhưng sự thể lại diễn tiến một cáchkhác. Bởi vì cũng lúc đó, kẻ đang ngồi trước mặt chợt nhận ra sự hiện diệncủa hắn. Giống như vừa gặp được một hạnh phúc bất ngờ, y tất ta tất tưởinhảy cẫng lên chạy bổ về phía Zarathustra. Y lên tiếng: “Dẫu ngài là ai đi nữa, xin hãy giúp đỡ cho một kẻ lạcđường đang kiếm tìm, một lão già có thể gặp phải bất hạnh ở chốn này! Thế giới này xa cách, lạ lùng vô tận đối với ta, ta đã nghe những condã thú gầm thét tru tréo; và ngay chính kẻ có thể cho ta nơi trú ngụ, kẻ đó lạiđã biến mất. Ta đi tìm kẻ kính tín cuối cùng, bậc thánh, một ẩn sĩ sống cô đơnhoang tịch trong rừng, nên hãy còn chưa nghe nói đến điều mà ngày nay tấtcả mọi người đều nghe biết”. Zarathustra lên tiếng hỏi: “Điều mà ngày nay mọi người đều biết, đólà điều gì thế? Có lẽ đấy là chuyện đấng Thượng đế mà trước kia mọi ngườitin tưởng, nay đã chết rồi?” Ông lão buồn bã trả lời: “Ngài nói đúng. Và ta chính là kẻ đã phụcdịch cho đấng Thượng đế thuở xưa ấy đến tận giây phút cuối cùng. Nhưng giờ đây, ta đang được miễn dịch. Ta không có chủ song lạichẳng tự do; vì vậy, ta chẳng bao giờ vui tươi được nữa, trừ những lúc sốngtrong hoài niệm. Chính vì thế, ta mới leo lên những ngọn núi này để cử hành thêm lầnnữa một đại lễ, cho thích hợp với địa vị một cựu Giáo hoàng và một linhmục của giáo hội (vì ngài nên biết, ta là vị Giáo hoàng cuối cùng) - một cuộclễ tràn đầy những hoài niệm kính tín và sự tôn thờ Thượng đế. Nhưng giờ đây, ngay cả chính y, con người kính tín nhất trong loàingười, bậc thánh sống trong khu rừng, kẻ không ngừng cảm tạ Thượng đếbằng cách hát ca và than thở lầm bầm, y cũng đã chết. Ta không gặp y khi tìm thấy cái chòi tranh y dùng làm nơi ẩn cư -nhưng ta thấy có hai con chó sói đứng đó tru rống lên vì y đã chết, bởi lẽ tấtcả thú vật trong rừng đều thương mến y. Lúc bấy giờ, ta cắm đầu bỏ chạy. Ta đã hoài công đặt chân đến những khu rừng và những ngọn núi nàychăng? Lúc bấy giờ, ta bèn quyết định đi tìm một người khác, một kẻ kínhtín nhất trong tất cả những kẻ không tín ngưỡng Thượng đế, - ta đi tìmZarathustra!” Lão già nói như thế và đưa mắt sắc lạnh nhìn kẻ đối diện. NhưngZarathustra đã đưa tay nắm lấy tay viên cựu giáo hoàng, ngắm nghía lão hồilâu với lòng ngưỡng mộ. Rồi Zarathustra lên tiếng: “Chao ôi! Bàn tay ngài mới thon đẹp làm sao, thưa đại nhân! Đây làbàn tay của một người luôn ban ơn phước. Nhưng hiện giờ, bàn tay ấy đangcầm tay kẻ mà ngài đang tìm kiếm, bàn tay ấy đang nắm giữ chính ta,Zarathustra. Ta là Zarathustra, kẻ bất tín, người đã ném ra câu hỏi: “Ai là người bấttín hơn ta để ta vui hưởng lời giáo huấn của y?” Zarathustra nói như thế, và cái nhìn hắn thâm nhập vào trong những ýtưởng cùng những hậu ý của viên cựu giáo hoàng. Sau cùng, vị giáo hoànglên tiếng: “Kẻ đã yêu thương và sở hữu Thượng đế nhiều nhất, cũng là kẻ đãđánh mất Thượng đế trọn vẹn nhất: Hãy nhìn xem, ta cho rằng giữa hai chúng ta, giờ đây ta mới chính làkẻ bất tín nhất. Nhưng ai lại muốn đem lòng hoan hỉ vì chuyện đó!” Sau một khoảng im lặng thật sâu, với dáng trầm ngâm tư lự,Zarathustra lên tiếng hỏi: “Ngươi đã phục dịch Thượng đế đến giây phút cuối c ùng? Ngươi biếtrõ Thượng đế chết như thế nào chứ? Có phải quả thật như người ta kể rằngchính lòng thương xót đã làm Thượng đế nghẹt thở, rằng khi nhìn thấy con người bị đóng đinh, Thượng đế đã không chịuđựng nổi, rằng tình yêu dành cho con người lại biến thành hỏa ngục và sau cùnglà cái chết của Thượng đế?” Viên cựu Giáo hoàng không trả lời, mà lại đưa mắt ngó quanh ra chỗkhác, với một vẻ d ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Zarathustra triết học theo Zarathustra triết học tài liệu triết học sách triết học triết học thế giới các tư tưởng của triết họcGợi ý tài liệu liên quan:
-
27 trang 341 2 0
-
Tiểu luận triết học - Ý thức và vai trò của ý thức trong đời sống xã hội
13 trang 276 0 0 -
Tìm hiểu về khoa học nghịch lý: Phần 2
92 trang 252 0 0 -
Tiểu luận triết học - Vận dụng quan điểm cơ sở lý luận về chuyển đổi nền kinh tế thị trường
17 trang 231 0 0 -
Tìm hiểu về khoa học nghịch lý: Phần 1
93 trang 145 0 0 -
Tiểu luận đề tài : Triết học phật giáo
25 trang 131 0 0 -
12 trang 128 0 0
-
18 trang 124 0 0
-
24 trang 111 0 0
-
13 trang 106 0 0