"...Tình mẫu tử _ tình cảm thiêng liêng cao quý mà bao người ngưỡng mộ... mẹ con... và tình yêu thương dành cho nhau, không một ai có thể chối bỏ hay vội vàng phủ nhận. Nhưng... trong cuộc sống này, không hẳn tình cảm ấy được trọn vẹn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MIẾNG RÁCH CỦA YÊU THƯƠNG MIẾNG RÁCH CỦA YÊU THƯƠNG Tác giả: Chewi...Tình mẫu tử _ tình cảm thiêng liêng cao quý mà bao người ngưỡng mộ...mẹ con... và tình yêu thương dành cho nhau, không một ai có thể chối bỏ hayvội vàng phủ nhận. Nhưng... trong cuộc sống này, không hẳn tình cảm ấyđược trọn vẹn....***- Mẹ à, con thương mẹ nhất!Đứa em trai 7 tuổi nũng nịu với mẹ. Mẹ nó cũng ôm nó vào lòng, véo và hôn lênmá nó, nói khẽ:- Thương thương, Cảnh của mẹ nhỏng nhẽo quá!Cỏ nhìn cảnh đó, cười cười, lòng cậu bé ấm lạ. Cỏ cũng muốn làm nũng với mẹnhư em trai mình quá. Cỏ nghĩ mình thật hạnh phúc vì được sinh ra trong thế giớivô cùng đẹp đẽ. Cha mẹ Cỏ thương nhau lắm. Cỏ chẳng khó gì để nhận ra điều đó.- Ông ăn cái này đi!Mẹ Cỏ gắp cái trứng cá bỏ vào chén cha cậu. Bà cười nhẹ. Cha Cỏ cũng cười khẽ,nhưng rồi gắp cái trứng cá lên, bỏ vào chén Cảnh:- Nhường cho út nè!Cảnh cười tươi, đưa cái trứng cá lên miệng, cắn một cái:- Ngon quá đi!Chị Hai và chị Ba chỉ bỉu môi, nói dỗi:- Ôi, ba má chỉ thương út thôi hen!Nhưng nói xong, cả hai lại cùng cười.Cỏ chỉ im lặng và cười theo.Bởi vì Cỏ biết cha mẹ mình luôn thương yêu các connhư nhau, chỉ là dành nhiều một chút cho út thôi. Thì cha mẹ nào mà chẳng thế. Dùkhông khá giả như người ta, nhưng được sống trong tình yêu thương của ngườithân như vậy là quá giàu sang rồi. Cỏ ước gì gia đình cậu mãi như thế này.Nhưng trong cuộc đời, làm sao có cái gì trọn vẹn, làm sao có cái gì là vĩnh hằng,vĩnh cửu chứ. Cái hạnh phúc của gia đình mình, Cỏ cũng đã tưởng sẽ là mãi mãi,vậy mà đến cuối cùng vẫn phải tan vỡ. Tan vỡ chỉ bởi vì hai chữ kim tiền. Khi ấy,Cỏ vừa lên chín, lên mười, mẹ Cỏ vì mê cờ bạc mà gia đình ngày một sa sút. Nhàđã không khá giả, nay lại càng thêm túng thiếu. Cha Cỏ phải làm lụng vất vả để cótiền, để mẹ Cỏ có thể thả vào con bài đỏ đen. Để rồi sau suốt hai năm, gia đình đẹpđẽ, hạnh phúc mà Cỏ luôn tôn thờ mất đi, thay vào đó là sự lạnh lẽo, xa cách. Chamẹ Cỏ li hôn. Không, không phải li hôn. Mà là mẹ Cỏ ra đi. Ra đi bởi lí do hết sứcđơn giản: Mẹ không yêu cha các con nữa. Bà ra đi cùng người đàn ông khác_ cũngmê đỏ đen như bà_ bỏ lại cha Cỏ cùng bốn chị em nghèo của Cỏ.Ngày mẹ chuẩn bị đi, Cỏ đến bên giường mẹ mình, thút thít:- Mẹ, mẹ đừng đi có được không?Mẹ Cỏ không nói gì.- Mẹ hết thương tụi con rồi phải không?Mẹ Cỏ chỉ lắc đầu.Cỏ ôm lấy cánh tay mẹ, không cho bà dọn đồ vào cái túi to to.- Con không cho mẹ dọn đồ đi đâu hết.- Con buông ra đi, mẹ thương.Mẹ Cỏ dỗ ngọt, nhưng bà càng nói, cậu càng ôm cứng cánh tay bà hơn.Mẹ Cỏ tức tối quát:- Con có buông ra không?Cỏ đờ người ra, vì sợ và vì cái gì đó đau đau trong lòng. Cỏ chạy đi tìm cha. Khócto và lay lay ông:- Cha ơi, cha đừng cho mẹ đi. Đi mà cha. Cha ơi...!Cha Cỏ ngồi ở cái chõng sau hè, im lặng. Ông ôm đứa con trai của mình vào lòng.Siết chặt hơn như tìm cảm giác ấm áp cho con cũng như cho bản thân mình. Mộtlúc lâu sau, ông hỏi khẽ:- Chị Hai và chị Ba con đi học về chưa?Cỏ lắc đầu. Hai chị phải đến chiều mới về. Mà không chừng khi ấy, mẹ cũng sẽ đi.***Tiếng xe ù ù vọng lại từ con đường nhựa cách nhà không xa. Mẹ Cỏ nhanh chóngthu dọn đồ đạc rồi đeo túi đồ lên vai. Cỏ chạy theo, cậu muốn níu bà lại. Nhưngbước chân Cỏ chẳng thể nhanh hơn. Người đàn ông đã đứng sẵn đợi mẹ Cỏ.- Mẹ ơi!Cỏ gào to.Mẹ Cỏ đứng lại, quay người về phía cậu. Cỏ chạy nhanh đến bên bà. Cậu ôm chầmlấy bà. Ghì chặt. Cỏ muốn giữ mẹ mình lại, không muốn rời xa. Nhưng mẹ Cỏ bỏcậu xuống, và quay lưng. Và Cỏ chẳng thể giữ bà ở lại được. Mẹ Cỏ ra đi. Bà bướclên xe cùng người đàn ông ấy. Cỏ chạy theo, kêu khóc, xin mẹ cậu đừng đi. Xin bàđừng bỏ chị em cậu. Xin bà hãy quay lại sống những ngày vui vẻ trước kia. Nhưngmẹ Cỏ không quay lại nhìn cậu, dù chỉ là một cái nhìn thôi. Bà đã quyết dứt áo rađi mà không nghĩ đến cảm nhận của mọi người trong gia đình… Ấy, đời là thếđó…Cỏ chẳng thể làm gì được. Cậu chỉ có thể khóc, khóc như một đứa trẻ bị đòn oan.Chẳng ai dỗ dành. Nước mắt... từng giọt mặn đắng rơi xuống má cậu... nóng hổi...mặn chát... đắng cay... hệt như cuộc đời đắng cay,đen bạc....Nếu bây giờ có một điều ước, Cỏ sẽ ước mẹ cậu quay về, dỗ cậu nín khóc. Và bàấy sẽ bỏ cờ bạc, và gia đình Cỏ sẽ lại như ngày xưa_ một cuộc sống êm đềm, hạnhphúc, dạt dào tình thương. Và hình như Cỏ nhìn thấy mẹ sau lớp sương mỏng. Bànhẹ nhàng lau nước mắt cho Cỏ, ôm Cỏ vào lòng. Và hình như bà ấy khóc. Mẹ Cỏkhóc? Bà ấy hối hận và không đi nữa sao? Cỏ muốn ôm mẹ thật lâu, nhưng bà ấythả lỏng vòng tay, bước đi lần nữa..... Mẹ ơi sao mẹ không quay lại nhìn con, saomẹ không trở về như ngày xưa hả mẹ. Tại sao lại như thế hả mẹ, tai sao? Tại saochứ? Mẹ ơi... _ Cỏ hét to và bừng tỉnh. Hóa ra là mộng mị. Thì ra Cỏ mệt mỏi vàthiếp đi vì khóc nhiều. Bên cạnh Cỏ là hai người chị gái. Người khi nãy ôm Cỏ làchị Hai sao? Cỏ gục mặt xuống gối, những mong quên đi tất cả…Cỏ nghỉ học giữa năm lớp sáu để phụ giúp gia đình. Kể từ lúc ...