Thông tin tài liệu:
Ở Việt Nam nền công nghệ giải trí không được như các nước khác để bù lại là sự bùng nổ của hàng trăm các gallery bán tranh, sự hiện diện của hàng nghìn các họa sĩ, phần nào giúp cho khách du lịch nước ngoài bớt đi cảm giác buồn tẻ khi ghé thăm Việt Nam, và “Kinh đô Thăng Long” của chúng ta càng trở nên sinh động và hấp dẫn hơn. Lịch sử phát triển của loài người được gắn liền với văn hóa nghệ thuật nó cùng với triết học và tôn giáo hình thành...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MỘT CÁCH NGHĨ VỀ NGHỆ THUẬT HIỆN THỜI
MỘT CÁCH NGHĨ VỀ NGHỆ THUẬT
HIỆN THỜI
Ở Việt Nam nền công nghệ giải trí không được như các nước khác để bù lại
là sự bùng nổ của hàng trăm các gallery bán tranh, sự hiện diện của hàng
nghìn các họa sĩ, phần nào giúp cho khách du lịch nước ngoài bớt đi cảm
giác buồn tẻ khi ghé thăm Việt Nam, và “Kinh đô Thăng Long” của chúng ta
càng trở nên sinh động và hấp dẫn hơn.
Lịch sử phát triển của loài người được gắn liền với văn hóa nghệ thuật nó
cùng với triết học và tôn giáo hình thành lên các hệ tư tưởng trong suốt lịch
sử sinh tồn của nhân loại. Triết gia Hegel (1770-1831) gọi 3 phạm trù đó
thuộc về tinh thần tuyệt đối.
Triết gia cổ đại Platon (427-347TCN) đánh giá: “Đời sống của tinh thần là
văn hóa của linh hồn, nó dẫn đắt đời sống nhân loại”: Điều đó chứng tỏ văn
hóa nghệ thuật là giá trị cốt tử của nhân loại. Nó thoả mãn nhu cầu đời sống
tinh thần: nhận thức, đạo đức, chính trị, đời sống tâm linh trong mọi quan hệ
xã hội...
Hình thái cao nhất của văn hóa thẩm mỹ chính là văn hóa nghệ thuật - ở đó
hoạt động nghệ thuật được đánh giá như một vai trò chính yếu nền tảng của
văn hóa thẩm mỹ. Và càng ngày nghệ thuật càng trở nên thiết yếu trong đời
sống. Hêgel đánh giá “Nghệ thuật là trình độ mở đầu của nhận thức”.
Chính bởi vậy mà chúng ta thấy từ thời cổ đại con người đã bắt đầu biết bảo
tồn và sưu tầm nghệ thuật.
Bắt đầu từ vua chúa đến các nhà quý tộc rồi đến các giới thượng lưu giàu có
trong xã hội... dần dần đến cả quần chúng nhân dân đều có thú chơi và sưu
tầm nghệ thuật. Ngày nay khi sưu tập được một bức tranh quý người ta có
thể mở tiệc lớn để chiêu đãi và khoe với bạn bè.
Việt Nam từ sau thời mở cửa - cho đến nay đã ra đời hàng trăm các gallery ở
các thành phố lớn - cùng với hàng ngàn họa sĩ già trẻ đã cung cấp cho thị
trường thế giới hàng vạn, hàng vạn các tác phẩm hội họa và điêu khắc (chủ
yếu là hội họa). Hầu hết các khách du lịch đến Việt Nam đều mua tranh ở
các gallery và ở ngay cả nhà riêng của các họa sĩ.
Nhưng các phòng tranh như gallery ở Việt Nam lại rất ít - ngược lại hệ thống
bảo tàng lại rất lộng lẫy và hoành tráng. Nhất là hệ thống các bảo tàng mỹ
thuật, hàng ngàn các tác phẩm điêu khắc, hội họa hiện đại được trưng bày
hết sức trang trọng trong những ngôi nhà lớn đồ sộ có kiến trúc độc đáo.
ở các nước khác, công nghệ giải trí rất phong phú, đa dạng từ đại chúng đến
cao cấp.
ở Việt Nam nền công nghệ giải trí không được như các nước khác để bù lại
là sự bùng nổ của hàng trăm các gallery bán tranh, sự hiện diện của hàng
nghìn các họa sĩ, phần nào giúp cho khách du lịch nước ngoài bớt đi cảm
giác buồn tẻ khi ghé thăm Việt Nam, và “Kinh đô Thăng Long” của chúng ta
càng trở nên sinh động và hấp dẫn hơn.
Còn hệ thống bảo tàng mỹ thuật của Việt Nam thì sao? quá nghèo nàn và lạc
hậu. Riêng bảo tàng mỹ thuật thì gần nửa thế kỷ nay vẫn chẳng thay đổi
trong cái khu đất như một xóm nhỏ. Phải chăng có thể gọi nó là “Bảo tàng
tàng” điều này mỗi chúng ta tự lý giải.
Tuy vậy chúng ta có thể tự hào rằng nghệ thuật hội họa của Việt Nam đã và
đang ở thời kỳ hoàng kim, và có thể còn phát triển rạng rỡ hơn, có thể nói
chúng ta đã xuất khẩu được một số lượng tranh khá lớn vào thị trường thế
giới nhưng chúng ta tự hỏi tại sao tại sao tranh của các họa sĩ Việt Nam
đương đại vẫn chưa lọt được vào các bảo tàng danh tiếng của thế giới.
Tôi tin tưởng sâu sắc rằng trong hàng vạn tác phẩm hội họa điêu khắc được
khách nước ngoài sưu tập có không ít tác phẩm đạt đến giá trị đỉnh cao có
thể là những tác phẩm lớn ở tầm cỡ quốc tế nhưng không đủ mạnh để có
được vị trí trong các bàn tiệc lớn về nghệ thuật của thế giới. Phải chăng do vị
thế văn hóa của dân tộc chúng ta, hoặc chúng ta không có các triết gia lớn,
các nhà mỹ học lớn, các nhà phê bình lớn, các nhà sưu tập ở đẳng cấp
thượng thặng đứng ra bảo hộ và nâng cao giá trị cho các tác phẩm của các
nghệ sĩ Việt Nam.
Trong khi đó người bạn láng giềng khổng lồ bên cạnh chúng ta là Trung
Quốc, các nhà sưu tập thế giới và các nhà sưu tập Trung Quốc đã và đang đi
tìm mua một cách sôi động các tác phẩm mỹ thuật hội họa và điêu khắc của
Trung Quốc và giá trị của tác phẩm cũng tương đương với một số những tác
phẩm lớn của thế giới và một số họa sĩ còn đương sống đã có giá tranh lên
đến hàng triệu mỹ kim.
Tại sao các cuộc bán đấu giá lớn tranh nghệ thuật quốc tế, tranh của họa sĩ
Việt Nam hầu như không có và nếu có thì giá trị về mặt tài chính có thể nói
là không được xếp hạng và cực kỳ thấp.
Trong các cuộc thi hội họa quốc tế ở trình độ cao chúng ta cũng không thể
xuất hiện trên bảng vàng danh dự. Chúng ta phải tự hỏi rằng: nghệ thuật của
chúng ta đã có đẳng cấp ở trên thế giới và nó có thể hy vọng trở thành văn
hóa đỉnh cao?
Nền nghệ thuật đó có khả năng khai sáng được thế giới để trở thành nghệ
thuật siêu việt bình đẳng bên cạnh các kiệt tác của nhân loại. Chính vì tất cả
những điều đó tôi có thể khẳng định rằng hoạt động nghệ thuật của chúng ta
hiện nay, đời sống nghệ thuật của các ...