Danh mục

Một cuộc gọi nhầm số

Số trang: 20      Loại file: pdf      Dung lượng: 223.69 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 11,000 VND Tải xuống file đầy đủ (20 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Một giọng hát buồn, không hề quen, trái lại còn rất lạ. Người ấy nói nhớ Đan, nhưng không phải Khiêm, mà Khiêm cũng chưa lần nào hát cho Đan nghe như thế này cả... 11h30 đêm rồi. Sao mấy ngày hôm nay thời gian trôi chậm chạp như rùa bò thế không biết. Đan nằm trên giường, không làm gì mà cũng không ngủ được
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một cuộc gọi nhầm sốMột cuộc gọi nhầm sốMột giọng hát buồn, không hề quen, trái lại còn rất lạ. Người ấy nói nhớ Đan,nhưng không phải Khiêm, mà Khiêm cũng chưa lần nào hát cho Đan nghenhư thế này cả...11h30 đêm rồi. Sao mấy ngày hôm nay thời gian trôi chậm chạp như rùa bò thếkhông biết. Đan nằm trên giường, không làm gì mà cũng không ngủ được. Sự nhànrỗi ấy khiến Đan lại nhớ Khiêm. Khiêm cũng tệ thật, anh ta đến mang đến cho Đannhững gì nồng ấm, ngọt ngào - cái đẹp nhất thuộc về tình đầu, vậy mà nay thì saochứ, Khiêm đi xa Đan rồi, mỗi người rẽ một ngả đường, một quyết định mà cả haiđều chấp nhận ngay khi nó được đưa ra. Hai con người đã từng nắm tay nhau bướcqua rất nhiều con đường, nay cùng quay bước mà không ai quay lại nhìn nhau mộtlần, chỉ sau một câu nói: “Mình chia tay đi”. Tất nhiên đây là câu nói của Khiêm,mà dù là câu nói của ai cũng vậy thôi, khoảng cách đã quá lớn, không thể lấp đầyđược thì chỉ cần một người nói ra trước thôi. Đan chỉ gật đầu, chắc cũng chẳng cầnthêm lời nào nữa. Vậy mà hơn một tháng nay rồi, Khiêm dường như vẫn không hềbiến mất trong cuộc sống của Đan. Hai người quyết định tốt hơn hết là không gặpnhau nữa. Đúng là không một lần nào nữa... Thế nhưng, tại sao Đan vẫn thấyKhiêm trong những quán kem quen thuộc, để rồi giật mình, dụi mắt và... ảo ảnhbiến mất. Tại sao Đan vẫn thấy Đan và Khiêm đang cùng đi trên một con đường cólá me bay, Đan tung tăng để Khiêm kéo lại và bảo:- Em có chạy chậm lại không thì bảo, anh theo em mà hụt hơi rồi này!- Anh theo làm gì? Đi chậm thì cứ đi một mình đi!- Em muốn chạy xa khỏi anh đúng không?- Không... ngốc ạ!Đan cười với hình ảnh quá khứ để nó tan biến đi. Và Đan vẫn nhớ Khiêm, nhớnhững lần buôn dưa lê đến tận khuya. Đan cũng không nhớ Đan và Khiêm đã nóinhững gì mà có thể nói lâu đến thế. Nhưng chỉ nhớ lúc không còn biết nói gì nữathì Đan lại bảo:- Thôi, hết chuyện nói rồi, đi ngủ nhé!- Từ từ.- Anh còn gì muốn nói à?- Ừ. Anh yêu em...Đan vẫn nhớ cái cảm giác khi Đan bật cười lúc nghe Khiêm nói thế. Nhớ cả lúcĐan nhẹ nhàng tắt máy và mỉm cười khi chìm vào giấc ngủ...Thôi, cười hay khóc thì vẫn phải ngủ. Bỗng ting, ting... có một số điện thoại lạgọi đến, ngần ngừ một chút, Đan bắt máy:- A lô?- Anh nhớ em... nhớ lắm! Anh hát cho em nghe nhé!“Ngày không em, không lung linh nắng trên con đường, dòng người lướt qua riênganh ngẩn ngơ miên man...” Một giọng hát buồn, không hề quen, trái lại còn rất lạ.Người ấy nói nhớ Đan nhưng không phải Khiêm, mà Khiêm cũng chưa lần nào hátcho Đan nghe như thế này cả. Có lẽ người đang gọi nhầm máy mà không biết mìnhnhầm máy. Nhưng lời hát nghe tâm trạng quá, Đan cũng muốn nghe. “Nếu em cầnmột bờ vai êm, nếu êm cần những phút bình yên, anh sẽ đến như bao lần, để mìnhcùng tựa vào vai nhau...” ***- Đan! Biết mấy giờ rồi không?- Cuối tuần cho con ngủ đi mẹ!Tiếng mẹ làm Đan tỉnh giấc. Sinh viên năm nhất rồi mà mẹ cứ xem Đan là họcsinh cấp 3 ấy, có mỗi cuối tuần về nhà mà mẹ chẳng cho Đan ngủ nướng. Đan uểoải bước xuống giường, tự hỏi: không biết đêm qua mình ngủ lúc nào nhỉ? Đanchợt giật mình cầm điện thoại lên, xem nhật kí cuộc gọi... Cuộc gọi mới nhận lúc00h01... 10 phút... người lạ mặt ấy hát có 10 phút mà Đan đã ngủ ngon lành. Chắctại tối qua Đan mệt. Đan bấm tin nhắn định nói rằng cậu ta nhầm máy nhưng Đanlại giật mình khi tin nhắn đến: “Xin lỗi bạn, hôm qua mình nhầm máy! Ngại quá!”Đan mỉm cười khi đọc tin nhắn, trả lời: “Không sao mà! Bạn hát rất hay!” Có lẽcậu bạn cũng không muốn nhắc lại chuyện tối qua nên chỉ nhắn lại một icon mặtcười có vậy, Đan cũng không nhắn lại nữa. Đan quẳng điện thoại lại giường và vàonhà tắm, đánh răng rửa mặt. Đan muốn ăn một cái gì đó!Sáng thứ hai, kí túc xá...Đan dậy sớm, khoảng một tuần nay Đan tập chạy bộ buổi sáng. Không khí buổisáng khá trong lành, tiếng chim hót ríu rít, làm Đan thấy thoải mái hơn, mà chạy,khi tập trung toàn bộ năng lượng xuống đôi chân thì đầu sẽ không phải nghĩ, khôngphải nhớ gì cả, con tim cũng thế lúc nào cũng đập mạnh thì sẽ không biết loạn nhịpnữa.... Ba vòng quanh sân kí túc xá là quá đủ rồi... Hai vòng rưỡi... Chạy qua sânbóng đá này nữa là đủ 3 vòng... Aaa!- Này, bạn không sao chứ?Đan từ từ mở mắt, một thằng con trai đang gọi nó! Cái nó nhớ duy nhất đó là cócái gì bay đập vào mặt nó và nó ngã. Nó vẫn có cảm giác hơi choáng ở đầu. Thằngcon trai huơ huơ tay trước mặt nó xem nó tỉnh hẳn chưa. Đan ngồi dậy gạt tay cậuta ra và bảo:- Tớ không sao! Mà cậu đá bóng mạnh thật đấy!- Xin lỗi nhé! Lúc ấy tớ không để ý là có người chạy qua.- Ừ, may là đầu tớ cũng cứng!- Cậu ở nhà mấy trong kí túc thế! Để tớ đưa cậu lên.- Nhà 2, nhưng tớ không sao.- Vậy cậu cũng năm nhất à. Tớ cũng nhà 2 này! Thôi lên cùng đi!- Cậu không đá bóng nữa hả?- Không, sáng nay tập thế đủ rồi. Mà cậu tên gì?- Đan. Còn cậu?- Huy. Nguyễn Gia Huy.- Hì, hỏi tên ...

Tài liệu được xem nhiều: