Một cuộc vui chơi
Số trang: 4
Loại file: pdf
Dung lượng: 93.07 KB
Lượt xem: 5
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Nhóm gồm 27 người, 25 người lớn (hầu hết khoảng trên 60 tuổi) và hai đứa trẻ con (khoảng trên 30 tuổi) quyết định cùng nhau làm một cuộc vui chơi. decon Đó là một buổi chiều, khi trời bắt đầu chuyển sang thu và mưa lất phất ngoài phố, ông D ngồi uống trà ấm cúng trong phòng chợt nảy ra ý kiến: rủ mọi người trong làng cùng đi chơi xa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một cuộc vui chơi Một cuộc vui chơiNhóm gồm 27 người, 25 người lớn (hầu hết khoảng trên 60 tuổi) và hai đứa trẻ con(khoảng trên 30 tuổi) quyết định cùng nhau làm một cuộc vui chơi. deconĐó là một buổi chiều, khi trời bắt đầu chuyển sang thu và mưa lất phất ngoài phố,ông D ngồi uống trà ấm cúng trong phòng chợt nảy ra ý kiến: rủ mọi người tronglàng cùng đi chơi xa.Làng ở đây được hiểu là một thành phố nhỏ ở nước Pháp, có người đã dọn đếnđây ở trên 30 năm và cũng có người chỉ mới ở được vài năm. Dù người ở lâu haymới dọn đến đều quen biết nhau, bởi cùng có một điểm chung: cùng là người ViệtNam.Đó là một buổi chiều, ông D ngồi tỉ tê với vợ rằng, ở xứ người được hơn 30 nămnay, nếu không có cái làng này thì ông chết lâu rồi, chết vì buồn, vì nhớ nhà và vìthiếu một cái gì đó, cái gì đó rất mơ hồ và không thể định nghĩa được. Ông gọinôm na điều mơ hồ đó bằng hai từ: Văn hoá.Người ta bảo, ngươi già thì hay hoài niệm, người xa xứ thì hay nhớ quê hương.Ông D càng ngẫm nghĩ lại càng thấy đúng. Vì thế, cái làng này là niềm an ủi cuốicùng để ông D thấy rằng, mình còn gì đó để hoài niệm và để nhớ nhung.Mỗi dịp tết đến, mọi người rủ nhau làm bánh chưng, tổ chức văn nghệ. Ông D ngồinhớ lại, mới năm ngoái đây thôi, bà T và bà H con tranh nhau lên đóng vai TrưngTrắc Trưng Nhị, còn cãi nhau ỏm tỏi về việc liệu có nên cầm kiếm lên sân khấu đểthể hiện khí phách của hai bà như trong lịch sử người ta vẫn thường diễn tả haykhông?Ấy là những lúc, ông D ngồi rù rì với chai rượu nếp ở hàng ghế dưới, nhìn các bàmúa may trên sân khấu mỗi người một kiểu, rồi cười sằng sặc. Và khi đầu óc ôngbắt đầu quay cuồng vì men rượu, thì là lúc ông thèm khóc nhất, vì nhớ quê hương,vì nhớ tần tật tất cả những gì mà người ta gọi là truyền thống. Ấy là những lúc,ông bực bội kinh khủng, khi thấy một đứa da vàng mũi tẹt đứng xổ một tràng tiếngtây, hay mặt nghệch ra khi có một bà đi ngang qua vô tình hỏi nó một câu tiếngViệt nào đó. Vậy là ông chửi lầm rầm, nào là cái bọn trẻ con không biết giữ gìntruyền thống, văn hóa…Đối với ông D, cái làng này như một phần cuộc sống của ông. Vì thế, những cuộctổ chức vui chơi thế này luôn làm ông D thấy mình như được sống lại.Kế hoạch được đưa ra rất rõ ràng, mỗi người góp bao nhiêu tiền, được ăn baonhiêu món mỗi ngày… Bà M gọi điện cho bà N ngày khoảng 10 lần, chỉ để hỏi chochắc chắn rằng, liệu có nên mang đồ chua theo ăn với cơm tấm hay không? Ông Lchiều nào cũng chạy qua nhà bà B hỏi, nên mua mấy chai rượu và mang theo baonhiêu nước. Ông K thì gọi điện khắp mọi nơi để hỏi ý kiến mọi người, có nênmang đĩa nhạc theo để nhảy đầm hay không…?8 giờ sáng, điện thoại reo khắp nơi, mọi người hẹn hò nhau, 11 giờ tập trung tạinhà bà B. 7 chiếc xe hơi nối đuôi nhau đậu trước cổng nhà. Bà H la thật lớn từ đầungõ, rằng đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ để mang theo chưa? Giọng ai đó cằn nhằn, tạisao không vào phụ người ta xách đồ ra, mà đứng ngoài ngõ la lối om xòm thế kia.Bà H nghe thế, cười hì hì bảo, em vào phụ các chị đây…Ấy là một ngày, trời đã chuyển hẳn sang thu, lá vàng rơi lác đác đầy sân, 7 chiếcxe hơi cũ mèm lần lượt chuyển bánh…Ngày đầu tiên, các bà ngồi chụm đầu nhau trong bếp, người lặt hẹ, người xắt hành,ngò… Các ông ngồi ngoài phòng khách, bàn tán sôi nổi là sau khi ăn cơm xongmình nên đi bơi hay đi dạo trong rừng. Người góp một tiếng, câu chuyện bắt đầurôm rả hẳn lên.Về phía phe tóc dài, bà H hỏi thăm bà T, con dâu chị đã tính đến chuyện con cái gìchưa? Bà T than thở, tụi nó còn ham chơi lắm chị ơi. Bà B chen vào, tụi nó cẩnthận đấy chị ạ, cho một đứa con chào đời không phải là chuyện đơn giản, nào làtrách nhiệm, bổn phận…chứ mà đẻ xoành xoạch như con dâu nhà chị H thì cónước chết đói. Bà H nghe tới đây, quay ngoắt qua nhìn bà B, mặt ụ xuống, thấymặt bà B tự nhiên dài thượt, miệng rộng ra, bà nghĩ thầm, gớm, cái con đó sao nónói nhiều thế kia…Ngày thứ hai, bà H vẫn chưa nói chuyện lại với bà B, thì ông T lại gây gổ với ôngN vì ông N nghe lời vợ, bảo vợ ông M (tức là bà B) nhiều chuyện khi xen vào giađình người khác…Những lúc ấy ông D cười, cười khà khà, cười vì thấy vui quá đi, vì thấy đám giànày sao ngày càng giống trẻ con, hay giận hờn vu vơ, trách móc nhau thế kia.Ngày thứ ba ông M bắt đầu đổ bệnh. Ông thấy người sao khó chịu, đi tới hay đi luigì cũng khó chịu. Ông nhờ bà B chích dùm vài mũi thuốc (bà B xưa kia vốn là y tánổi tiếng trong làng). Bà B có giận hờn đến thế nào, nhưng khi thấy ông M mặtmày buồn xo, xanh xao nằm trên giường rên ư ử, lại lật đật chạy vào phòng mangthuốc ra, nói nhẹ nhàng rằng: anh M cứ nằm đó đi, em chuẩn bị tiêm để chích choanh.Vậy là sau buổi chích thuốc đó hòa bình được lập lại. Các ông bà lại nhìn nhaucười sặc sụa như chưa hề có cuộc chia li. Mọi người túm tụm bàn tính xem, nênsử dụng ngày cuối cùng của cuộc vui chơi thế nào.Hôm mọi người kéo nhau chuẩn b ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một cuộc vui chơi Một cuộc vui chơiNhóm gồm 27 người, 25 người lớn (hầu hết khoảng trên 60 tuổi) và hai đứa trẻ con(khoảng trên 30 tuổi) quyết định cùng nhau làm một cuộc vui chơi. deconĐó là một buổi chiều, khi trời bắt đầu chuyển sang thu và mưa lất phất ngoài phố,ông D ngồi uống trà ấm cúng trong phòng chợt nảy ra ý kiến: rủ mọi người tronglàng cùng đi chơi xa.Làng ở đây được hiểu là một thành phố nhỏ ở nước Pháp, có người đã dọn đếnđây ở trên 30 năm và cũng có người chỉ mới ở được vài năm. Dù người ở lâu haymới dọn đến đều quen biết nhau, bởi cùng có một điểm chung: cùng là người ViệtNam.Đó là một buổi chiều, ông D ngồi tỉ tê với vợ rằng, ở xứ người được hơn 30 nămnay, nếu không có cái làng này thì ông chết lâu rồi, chết vì buồn, vì nhớ nhà và vìthiếu một cái gì đó, cái gì đó rất mơ hồ và không thể định nghĩa được. Ông gọinôm na điều mơ hồ đó bằng hai từ: Văn hoá.Người ta bảo, ngươi già thì hay hoài niệm, người xa xứ thì hay nhớ quê hương.Ông D càng ngẫm nghĩ lại càng thấy đúng. Vì thế, cái làng này là niềm an ủi cuốicùng để ông D thấy rằng, mình còn gì đó để hoài niệm và để nhớ nhung.Mỗi dịp tết đến, mọi người rủ nhau làm bánh chưng, tổ chức văn nghệ. Ông D ngồinhớ lại, mới năm ngoái đây thôi, bà T và bà H con tranh nhau lên đóng vai TrưngTrắc Trưng Nhị, còn cãi nhau ỏm tỏi về việc liệu có nên cầm kiếm lên sân khấu đểthể hiện khí phách của hai bà như trong lịch sử người ta vẫn thường diễn tả haykhông?Ấy là những lúc, ông D ngồi rù rì với chai rượu nếp ở hàng ghế dưới, nhìn các bàmúa may trên sân khấu mỗi người một kiểu, rồi cười sằng sặc. Và khi đầu óc ôngbắt đầu quay cuồng vì men rượu, thì là lúc ông thèm khóc nhất, vì nhớ quê hương,vì nhớ tần tật tất cả những gì mà người ta gọi là truyền thống. Ấy là những lúc,ông bực bội kinh khủng, khi thấy một đứa da vàng mũi tẹt đứng xổ một tràng tiếngtây, hay mặt nghệch ra khi có một bà đi ngang qua vô tình hỏi nó một câu tiếngViệt nào đó. Vậy là ông chửi lầm rầm, nào là cái bọn trẻ con không biết giữ gìntruyền thống, văn hóa…Đối với ông D, cái làng này như một phần cuộc sống của ông. Vì thế, những cuộctổ chức vui chơi thế này luôn làm ông D thấy mình như được sống lại.Kế hoạch được đưa ra rất rõ ràng, mỗi người góp bao nhiêu tiền, được ăn baonhiêu món mỗi ngày… Bà M gọi điện cho bà N ngày khoảng 10 lần, chỉ để hỏi chochắc chắn rằng, liệu có nên mang đồ chua theo ăn với cơm tấm hay không? Ông Lchiều nào cũng chạy qua nhà bà B hỏi, nên mua mấy chai rượu và mang theo baonhiêu nước. Ông K thì gọi điện khắp mọi nơi để hỏi ý kiến mọi người, có nênmang đĩa nhạc theo để nhảy đầm hay không…?8 giờ sáng, điện thoại reo khắp nơi, mọi người hẹn hò nhau, 11 giờ tập trung tạinhà bà B. 7 chiếc xe hơi nối đuôi nhau đậu trước cổng nhà. Bà H la thật lớn từ đầungõ, rằng đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ để mang theo chưa? Giọng ai đó cằn nhằn, tạisao không vào phụ người ta xách đồ ra, mà đứng ngoài ngõ la lối om xòm thế kia.Bà H nghe thế, cười hì hì bảo, em vào phụ các chị đây…Ấy là một ngày, trời đã chuyển hẳn sang thu, lá vàng rơi lác đác đầy sân, 7 chiếcxe hơi cũ mèm lần lượt chuyển bánh…Ngày đầu tiên, các bà ngồi chụm đầu nhau trong bếp, người lặt hẹ, người xắt hành,ngò… Các ông ngồi ngoài phòng khách, bàn tán sôi nổi là sau khi ăn cơm xongmình nên đi bơi hay đi dạo trong rừng. Người góp một tiếng, câu chuyện bắt đầurôm rả hẳn lên.Về phía phe tóc dài, bà H hỏi thăm bà T, con dâu chị đã tính đến chuyện con cái gìchưa? Bà T than thở, tụi nó còn ham chơi lắm chị ơi. Bà B chen vào, tụi nó cẩnthận đấy chị ạ, cho một đứa con chào đời không phải là chuyện đơn giản, nào làtrách nhiệm, bổn phận…chứ mà đẻ xoành xoạch như con dâu nhà chị H thì cónước chết đói. Bà H nghe tới đây, quay ngoắt qua nhìn bà B, mặt ụ xuống, thấymặt bà B tự nhiên dài thượt, miệng rộng ra, bà nghĩ thầm, gớm, cái con đó sao nónói nhiều thế kia…Ngày thứ hai, bà H vẫn chưa nói chuyện lại với bà B, thì ông T lại gây gổ với ôngN vì ông N nghe lời vợ, bảo vợ ông M (tức là bà B) nhiều chuyện khi xen vào giađình người khác…Những lúc ấy ông D cười, cười khà khà, cười vì thấy vui quá đi, vì thấy đám giànày sao ngày càng giống trẻ con, hay giận hờn vu vơ, trách móc nhau thế kia.Ngày thứ ba ông M bắt đầu đổ bệnh. Ông thấy người sao khó chịu, đi tới hay đi luigì cũng khó chịu. Ông nhờ bà B chích dùm vài mũi thuốc (bà B xưa kia vốn là y tánổi tiếng trong làng). Bà B có giận hờn đến thế nào, nhưng khi thấy ông M mặtmày buồn xo, xanh xao nằm trên giường rên ư ử, lại lật đật chạy vào phòng mangthuốc ra, nói nhẹ nhàng rằng: anh M cứ nằm đó đi, em chuẩn bị tiêm để chích choanh.Vậy là sau buổi chích thuốc đó hòa bình được lập lại. Các ông bà lại nhìn nhaucười sặc sụa như chưa hề có cuộc chia li. Mọi người túm tụm bàn tính xem, nênsử dụng ngày cuối cùng của cuộc vui chơi thế nào.Hôm mọi người kéo nhau chuẩn b ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Một cuộc vui chơi truyện ngắn tình yêu tiểu thuyết lãng mạn tiểu thuyêt Việt Nam tủ truyện ngắn câu chuyện tình yêuTài liệu liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 432 13 0 -
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 111 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 71 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 57 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 47 0 0 -
13 trang 40 0 0
-
156 trang 39 0 0
-
108 trang 39 0 0
-
112 trang 37 0 0
-
6 trang 37 0 0