Tháng này, tôi đã được mời đi dự năm đám cưới. Nhưng đám cưới này không giống những đám cưới khác. Đó là đám cưới tình đầu của tôi. Khi nghe tin nàng sắp lấy chồng, tôi không cảm thấy gì. Điều đó khiến tôi hơi ngạc nhiên và có phần day dứt. Nàng đã từng là cả thế giới của tôi, chúng tôi đã có biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn, tôi tưởng mình sẽ buồn lắm, nhưng không, có lẽ thời gian đã xóa nhòa những cảm xúc yêu đương ngày nào. Hôm trước, tôi nhận được...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một đám cưới, một cuộc tìnhMột đám cưới, một cuộc tìnhTháng này, tôi đã được mời đi dự năm đám cưới. Nhưng đám cưới này khônggiống những đám cưới khác. Đó là đám cưới tình đầu của tôi. Khi nghe tin nàngsắp lấy chồng, tôi không cảm thấy gì. Điều đó khiến tôi hơi ngạc nhiên và có phầnday dứt. Nàng đã từng là cả thế giới của tôi, chúng tôi đã có biết bao nhiêu kỉ niệmvui buồn, tôi tưởng mình sẽ buồn lắm, nhưng không, có lẽ thời gian đã xóa nhòanhững cảm xúc yêu đương ngày nào. Hôm trước, tôi nhận được invitation của nàngtới dự đám cưới qua Facebook. Tôi nhấn nút Join, không chút cảm xúc gì. Nhưngkhi bắt đầu đặt chân vào sảnh khách sạn, tôi bắt đầu cảm thấy hối tiếc vì hành độngđó. Ở đó, tôi nhìn thấy những người bạn chung của tôi và nàng. Họ đều biết tôi đãtừng yêu nàng say đắm đến thế nào. Tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt ái ngại vàthương cảm. Và khi tôi bước đến phòng tiệc thì một hình ảnh khiến tim tôi đaunhói. Nàng đang đứng đó, trong bộ váy cưới lộng lẫy, nắm tay một gã lạ hoắc màngười ta gọi là chú rể. Chưa bao giờ tôi thấy nàng đẹp đến thế. Tôi bước đến, bắttay nàng, mỉm cười một nụ cười chua chát:- Chúc mừng em!- Cám ơn anh!Nàng mỉm cười tươi tắn như đối với bao nhiêu người khác, như thể giữa tôi vànàng chưa hề có gì xảy ra. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi cố dò tìm trêngương mặt nàng một sự nuối tiếc, một điều gì đó khác thường, nhưng chẳng có gìcả. Tôi đau đớn vì chỉ nhìn thấy niềm vui rạng rỡ ánh lên trong mắt nàng.Tôi nhớ ánh mắt rạng rỡ ấy đã từng ngắm nhìn tôi trong một đêm đầy sao. Khi ấytôi và nàng còn ở Wisconsin, không khí trong lành và bầu trời cao thẳm. Thỉnhthoảng nàng rủ tôi rời khỏi kí túc xá để đi dạo vào ban đêm dù như thế là vi phạmnội qui. Con đường ban đêm dài hun hút và lặng yên đến đáng sợ. Thỉnh thoảngmới có một chiếc ô tô đi qua nhưng tiếng động cơ và tiếng nhạc xập xình trên xenhanh chóng bị màn đêm nuốt chửng, để lại một nỗi buồn miên man cho conđường. Nhưng tôi không cảm thấy nỗi buồn ấy khi đi bên nàng. Những lúc như vậychúng tôi thường không nói đến những thứ mà mọi người vẫn thường nói như việchọc hành ở trường hay những khó khăn của cuộc sống nơi đất khách quê người.Nàng thích nói đến những thứ cao xa, những thứ mà một người bình thường khôngthể chạm tới được. May sao tôi không phải một người bình thường. Tôi chỉ cốgắng hòa nhập với bọn họ, và giờ khi ở bên nàng, tôi mới được là chính mình.Nàng ngước nhìn lên bầu trời đầy sao và hỏi tôi:- Nếu bây giờ có một điều ước anh sẽ ước điều gì?- Anh sẽ ước có một tỉ đô la.Nàng bật cười:- Sao điều ước của anh chán thế?- Thì có nhiều tiền anh sẽ thực hiện được những ước mơ của mình.- Vậy điều đầu tiên sau khi có một tỉ đô la anh sẽ làm là gì?- Anh sẽ xây một trường học thật đẹp và các học sinh khi đến trường của anh sẽđược học những điều thú vị và bổ ích. Chúng sẽ được chơi nhiều trò chơi, khôngphải đi học thêm và không phải làm nhiều bài tập.- Nghe hay thật đấy, nếu điều ước của anh thành sự thật thì em sẽ gửi con đến họctrường của anh.- Thế điều ước của em là gì?- Em thì chỉ ước được trở thành bác sĩ giỏi để cứu mọi người.- Điều ước đó đơn giản quá, em có thể tự thực hiện được mà.- Không đâu, sau khi tốt nghiệp em sẽ không học tiếp trường y mà về nước đi làmthôi.Chúng tôi lại bước đi trong màn đêm tĩnh lặng, nghe rõ tiếng bước chân của mìnhtrên nền đá. Những ngôi nhà bên kia đường không có chút ánh sáng nào. Một vàitrong số đó đang treo biển rao bán, có lẽ đó là hậu quả của cuộc khủng hoảng kinhtế Mỹ năm ngoái. Màn đêm vẫn sâu hun hút. Nàng chợt hỏi tôi:- Anh thích màu gì?- Màu vàng.- Tại sao thế ạ?- Anh không rõ. Hồi bé anh rất thích màu vàng vì nó rất đẹp. Lớn lên thì anh cũngthích các màu khác nữa nhưng khi em hỏi thì anh vẫn nghĩ đến màu vàng đầu tiên.Nàng gật gù, trầm tư rồi hỏi tiếp:- Thế anh thích ăn món gì nhất?- Anh thích món ăn do mẹ anh nấu nhất.- Vậy chắc hẳn mẹ là người anh yêu nhất?- Đúng vậy.- Em cũng thế. Em thương mẹ em đã phải làm việc vất vả để cho em được đi duhọc. Em chỉ muốn học xong thật nhanh để về chăm sóc cho mẹ.Chúng tôi chỉ toàn nói những câu chuyện vu vơ như vậy. Rồi bỗng nhiên nàng đira giữa đường.- Này, cẩn thận đấy, nhỡ có xe đến thì sao.- Thì kệ thôi anh.Nàng cười, rồi như muốn trêu tôi, nằm xuống giữa đường.Cứ khoảng năm phút lại có xe đi qua nên tôi cảm thấy hơi sợ.- Em muốn chết à. Đứng dậy đi.- Sợ gì? Nằm xuống đây với em đi.Mặc dù rất sợ nhưng tôi vẫn làm theo lời nàng. Ở nàng có cái gì đó rất khác biệt:ngây thơ, hồn nhiên và điên rồ. Nàng đánh thức con người đã ngủ say trong lòngtôi. Tôi giống như một kẻ mộng du đã đi lang thang qua cuộc đời hai mươi nămbỗng nhiên tỉnh giấc. Chỉ trong giây phút ấy, giây phút kì lạ, khi nằm bên nàng trêncon đường này, giữa bốn bề yên lặng, tiết trời tinh khôi và ngắm những vì sao lấplánh trên bầu trời Wisconsin, tôi mới cảm thấy mình thực sự được sống chứ khôngphải ...