Một ngày có nắng
Số trang: 8
Loại file: pdf
Dung lượng: 223.46 KB
Lượt xem: 7
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Từ ngày quen anh, tôi dần phát hiện ra cuộc sống của mình dạo này bỗng trở nên dịu dàng hơn. Vẫn còn những dự định dang dở nhưng không còn áp lực. Đôi lúc tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng tôi không bỏ cuộc... - Này em ! Ước mơ của em là gì ? Tôi giật mình ngước nhìn đôi mắt ấy. Vì điều gì tôi cũng không rõ. Vì bản thân tôi chẳng mơ ước điều gì ??? Hay vì chưa có ai hỏi tôi một câu tương tự. - Em … Em không mơ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một ngày có nắng Một ngày có nắngTừ ngày quen anh, tôi dần phát hiện ra cuộc sống của mình dạo này bỗng trở nêndịu dàng hơn. Vẫn còn những dự định dang dở nhưng không còn áp lực. Đôi lúc tôivẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng tôi không bỏ cuộc...- Này em ! Ước mơ của em là gì ?Tôi giật mình ngước nhìn đôi mắt ấy. Vì điều gì tôi cũng không rõ. Vì bản thân tôichẳng mơ ước điều gì ??? Hay vì chưa có ai hỏi tôi một câu tương tự.- Em … Em không mơ ước điều gì cả. …Tôi chưa từng nghĩ mình muốn gì ? Chỉ luôn nghĩ mình đang sống như thế nào?Thật ra tôi chưa bao giờ thấy mình sống hạnh phúc. Nhưng tôi luôn cảm thấy mìnhsống như thế này là đủ. Nhiều lúc tôi thật sự mỏi mệt. Lắm lúc tôi chỉ muốn khócòa lên. Có những chuyện cứ cố gắng mãi nhưng không thành công, lúc ấy lại cảmthấy rất chán nản. Nhưng rồi lại nghĩ mọi chuyện đã qua rồi. Có cố gắng nữa cũngchẳng để làm gì, ít nhất thì mình cũng đã cố gắng hết sức. Tôi nghĩ như thế là ổn.Đấy là tôi nghĩ thế. Nhưng mọi thứ chưa bao giờ đối với tôi là ổn. Những áp lựchọc hành, những kì thi lớn, con đường tôi đang đi và sắp đi,bỗng chốc khiến tôicảm thấy suy sụp và mệt mỏi. Bố và mẹ luôn lo lắng cho tôi, nhưng công việc củahọ cứ cuốn lấy họ, họ chẳng thể cứ mãi ở bên tôi mãi được. Rốt cuộc thì tôi vẫn cứphải lớn lên. Cứ thế, cứ thế cho đến ngày tôi gặp anh.Tôi gặp anh vào một ngày mùa hè đầy nắng, nắng đến chói chang. Tôi vừa kết thúcnhững tiết học chán ngắt ở lớp học thêm hè. Và đang chờ đợi chuyến xe buýt đưamình về nhà như mọi khi. Anh ngồi xuống cạnh tôi tại trạm buýt. Áo sơ mi trắng,đeo phone và hát vu vơ một giai điệu lạ lẫm.Tôi không biết điều gì ở anh thu hút ánh nhìn tôi, có thể là vì ánh mắt anh mênhmang thoang thoảng nỗi u buồn. Tôi cũng không rõ. Nhưng câu chuyện của chúngtôi bắt đầu từ ngày mùa hè đầy nắng ấy. …Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, em ngước nhìn tôi, đôi mắt em ráo hoảng, u buồnnhưng lại lấp lánh đến rạng rỡ. Lúc đó tôi đã biết mình phải làm gì.Đó là một ngày mùa hè đầy nắng, nắng đến chói chang. Tôi cũng không rõ là tạimùa hè hay là tại thứ ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ đôi mắt em làm tôi nhức nhối đểrồi bất chợt tôi hỏi em câu hỏi ấy.- Này em, ước mơ của em là gì ???Em nhìn tôi, cảm giác cứ như thời gian đang ngưng đọng lại, ánh mắt em lấp lánhnhưng hoảng hốt và chất đầy những nghi hoặc.- Em… không mơ ước điều gì cả.Đó không phải là câu trả lời tôi mong muốn, nhưng câu trả lời đó lại khiến tôi chúý tới em. Ai mà chẳng cất giữ cho mình một ước mơ riêng chứ. Đến tôi còn có ướcmơ của riêng mình. Còn em, cô bé có đôi mắt sáng trong veo đến vậy lại không mơước điều gì cho mình sao. Thật kì lạ. …Lần thứ hai tôi gặp anh vẫn là ở bến xe buýt cũ, anh ngồi xuống cạnh tôi, vẫn sơ mitrắng vẫn đeo phone và anh nhịp chân hát vu vơ giai điệu cũ. Tôi vẫn không rõ anhấy là ai. Nhưng anh vẫn thu hút ánh nhìn của tôi như lần gặp đầu tiên. Tôi ngướcnhìn anh thật lâu, đủ để ánh mắt anh chạm vào tôi. Lần đầu tiên, anh mỉm cười.- Này cô bé, em đã mơ ước điều gì chưa ???Anh còn nhớ tôi, điều đó bất giác làm tôi mỉm cười.- Không nói cho anh.Rồi chúng tôi nhìn nhau và cười. Đó là một buổi chiều tháng sáu có ánh nắng vàngnhư mật.Tôi và anh ở bên nhau suốt những ngày hè sau đó. Tôi chia sẻ với anh mọi thứ, vềnỗi buồn, những áp lực, những cố gắng mệt mỏi của tôi. Còn anh chỉ luôn lắngnghe và mỉm cười. Nhưng đôi lúc tôi luôn cảm thấy nụ cười của anh phảng phấthương vị cô đơn hay cũng có thể là nỗi u buồn hoang hoải nào đó mà tôi không thểbiết được. Chỉ biết rằng mỗi lần tôi gặng hỏi. Anh lại nhìn tôi, khẽ cười và hỏi :- Tại sao mắt em lại lấp lánh đến vậy ?Tôi không rõ tại sao anh lại hỏi mắt tôi lấp lánh cũng như không thể hiểu tại saoanh lại hỏi tôi về ước mơ của mình vào lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Nhưng tôibắt đầu suy nghĩ nhiều về nó, rằng tôi thực sự muốn và khát khao điều gì. Nói rathì hồi nhỏ tôi từng mơ làm phi công, làm nhạc sĩ. Lớn thêm một chút tôi cũngtừng mơ mình sẽ làm một nhà văn, nhưng tôi cảm thấy làm một nhà văn quả thậtrất vất vả. Mỗi tuần phải nghĩ cốt truyện rồi viết ra, tôi thấy những người đó thậtquá tài giỏi. Như vậy là mỗi ước mơ của tôi, chưa kịp nỗ lực thì đã từ bỏ. Nói cáchkhác, tôi vẫn chưa tìm được con đường mà mình thật sự muốn đi, niềm đam mê màmình thực sự khát khao theo đuổi. …Lần thứ hai gặp lại em, cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt vẫn tỏa ra thứ ánhsáng lấp lánh đến diệu kì. Tôi không rõ vì sao em lại chú ý tới tôi, tôi hẳn nhiênkhông quá nổi bật để thu hút ánh nhìn của mọi người, hay là chỉ riêng em. Ấntượng đầu tiên với em là một cô bé kì lạ, nhưng tôi cũng nhanh chóng nhận ranhững điều kì lạ khác ở em. Ví như lúc em cười, chả hiểu tại sao nhưng mỗi lần emcười, tôi lại cảm thấy mình cũng muốn cười theo em ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một ngày có nắng Một ngày có nắngTừ ngày quen anh, tôi dần phát hiện ra cuộc sống của mình dạo này bỗng trở nêndịu dàng hơn. Vẫn còn những dự định dang dở nhưng không còn áp lực. Đôi lúc tôivẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng tôi không bỏ cuộc...- Này em ! Ước mơ của em là gì ?Tôi giật mình ngước nhìn đôi mắt ấy. Vì điều gì tôi cũng không rõ. Vì bản thân tôichẳng mơ ước điều gì ??? Hay vì chưa có ai hỏi tôi một câu tương tự.- Em … Em không mơ ước điều gì cả. …Tôi chưa từng nghĩ mình muốn gì ? Chỉ luôn nghĩ mình đang sống như thế nào?Thật ra tôi chưa bao giờ thấy mình sống hạnh phúc. Nhưng tôi luôn cảm thấy mìnhsống như thế này là đủ. Nhiều lúc tôi thật sự mỏi mệt. Lắm lúc tôi chỉ muốn khócòa lên. Có những chuyện cứ cố gắng mãi nhưng không thành công, lúc ấy lại cảmthấy rất chán nản. Nhưng rồi lại nghĩ mọi chuyện đã qua rồi. Có cố gắng nữa cũngchẳng để làm gì, ít nhất thì mình cũng đã cố gắng hết sức. Tôi nghĩ như thế là ổn.Đấy là tôi nghĩ thế. Nhưng mọi thứ chưa bao giờ đối với tôi là ổn. Những áp lựchọc hành, những kì thi lớn, con đường tôi đang đi và sắp đi,bỗng chốc khiến tôicảm thấy suy sụp và mệt mỏi. Bố và mẹ luôn lo lắng cho tôi, nhưng công việc củahọ cứ cuốn lấy họ, họ chẳng thể cứ mãi ở bên tôi mãi được. Rốt cuộc thì tôi vẫn cứphải lớn lên. Cứ thế, cứ thế cho đến ngày tôi gặp anh.Tôi gặp anh vào một ngày mùa hè đầy nắng, nắng đến chói chang. Tôi vừa kết thúcnhững tiết học chán ngắt ở lớp học thêm hè. Và đang chờ đợi chuyến xe buýt đưamình về nhà như mọi khi. Anh ngồi xuống cạnh tôi tại trạm buýt. Áo sơ mi trắng,đeo phone và hát vu vơ một giai điệu lạ lẫm.Tôi không biết điều gì ở anh thu hút ánh nhìn tôi, có thể là vì ánh mắt anh mênhmang thoang thoảng nỗi u buồn. Tôi cũng không rõ. Nhưng câu chuyện của chúngtôi bắt đầu từ ngày mùa hè đầy nắng ấy. …Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, em ngước nhìn tôi, đôi mắt em ráo hoảng, u buồnnhưng lại lấp lánh đến rạng rỡ. Lúc đó tôi đã biết mình phải làm gì.Đó là một ngày mùa hè đầy nắng, nắng đến chói chang. Tôi cũng không rõ là tạimùa hè hay là tại thứ ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ đôi mắt em làm tôi nhức nhối đểrồi bất chợt tôi hỏi em câu hỏi ấy.- Này em, ước mơ của em là gì ???Em nhìn tôi, cảm giác cứ như thời gian đang ngưng đọng lại, ánh mắt em lấp lánhnhưng hoảng hốt và chất đầy những nghi hoặc.- Em… không mơ ước điều gì cả.Đó không phải là câu trả lời tôi mong muốn, nhưng câu trả lời đó lại khiến tôi chúý tới em. Ai mà chẳng cất giữ cho mình một ước mơ riêng chứ. Đến tôi còn có ướcmơ của riêng mình. Còn em, cô bé có đôi mắt sáng trong veo đến vậy lại không mơước điều gì cho mình sao. Thật kì lạ. …Lần thứ hai tôi gặp anh vẫn là ở bến xe buýt cũ, anh ngồi xuống cạnh tôi, vẫn sơ mitrắng vẫn đeo phone và anh nhịp chân hát vu vơ giai điệu cũ. Tôi vẫn không rõ anhấy là ai. Nhưng anh vẫn thu hút ánh nhìn của tôi như lần gặp đầu tiên. Tôi ngướcnhìn anh thật lâu, đủ để ánh mắt anh chạm vào tôi. Lần đầu tiên, anh mỉm cười.- Này cô bé, em đã mơ ước điều gì chưa ???Anh còn nhớ tôi, điều đó bất giác làm tôi mỉm cười.- Không nói cho anh.Rồi chúng tôi nhìn nhau và cười. Đó là một buổi chiều tháng sáu có ánh nắng vàngnhư mật.Tôi và anh ở bên nhau suốt những ngày hè sau đó. Tôi chia sẻ với anh mọi thứ, vềnỗi buồn, những áp lực, những cố gắng mệt mỏi của tôi. Còn anh chỉ luôn lắngnghe và mỉm cười. Nhưng đôi lúc tôi luôn cảm thấy nụ cười của anh phảng phấthương vị cô đơn hay cũng có thể là nỗi u buồn hoang hoải nào đó mà tôi không thểbiết được. Chỉ biết rằng mỗi lần tôi gặng hỏi. Anh lại nhìn tôi, khẽ cười và hỏi :- Tại sao mắt em lại lấp lánh đến vậy ?Tôi không rõ tại sao anh lại hỏi mắt tôi lấp lánh cũng như không thể hiểu tại saoanh lại hỏi tôi về ước mơ của mình vào lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Nhưng tôibắt đầu suy nghĩ nhiều về nó, rằng tôi thực sự muốn và khát khao điều gì. Nói rathì hồi nhỏ tôi từng mơ làm phi công, làm nhạc sĩ. Lớn thêm một chút tôi cũngtừng mơ mình sẽ làm một nhà văn, nhưng tôi cảm thấy làm một nhà văn quả thậtrất vất vả. Mỗi tuần phải nghĩ cốt truyện rồi viết ra, tôi thấy những người đó thậtquá tài giỏi. Như vậy là mỗi ước mơ của tôi, chưa kịp nỗ lực thì đã từ bỏ. Nói cáchkhác, tôi vẫn chưa tìm được con đường mà mình thật sự muốn đi, niềm đam mê màmình thực sự khát khao theo đuổi. …Lần thứ hai gặp lại em, cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt vẫn tỏa ra thứ ánhsáng lấp lánh đến diệu kì. Tôi không rõ vì sao em lại chú ý tới tôi, tôi hẳn nhiênkhông quá nổi bật để thu hút ánh nhìn của mọi người, hay là chỉ riêng em. Ấntượng đầu tiên với em là một cô bé kì lạ, nhưng tôi cũng nhanh chóng nhận ranhững điều kì lạ khác ở em. Ví như lúc em cười, chả hiểu tại sao nhưng mỗi lần emcười, tôi lại cảm thấy mình cũng muốn cười theo em ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Một ngày có nắng tiểu thuyêt Việt Nam truyện ngắn tình yêu câu chuyện cuộc sống tủ truyện ngắn câu chuyện tình yêuGợi ý tài liệu liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 424 13 0 -
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 106 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 67 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 53 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 46 0 0 -
33 trang 36 0 0
-
234 trang 36 0 0
-
65 trang 35 0 0
-
112 trang 35 0 0
-
Hài hước, trào tiếu, sân khấu hóa - một khuynh hướng tiểu thuyết gần đây
7 trang 32 0 0