Đôi khi người ta giấu những bí mật vì một lý do rất chính đáng: Là để cho người mình yêu được hạnh phúc! Cầu Long Biên, 10h tối của một ngày thu muộn. - Alo, tớ đây!- Cậu đang ở đâu đấy? Tớ lo quá, gọi mãi mà không thấy nhấc máy!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một ngày rất gióMột ngày rất gióĐôi khi người ta giấu những bí mật vì một lý do rất chính đáng: Làđể cho người mình yêu được hạnh phúc!Cầu Long Biên, 10h tối của một ngày thu muộn.- Alo, tớ đây!- Cậu đang ở đâu đấy? Tớ lo quá, gọi mãi mà không thấy nhấc máy!- À... ở đâu nhỉ? Tớ cũng ko biết đây là đâu nữa. Chỉ biết một nơi nhiều,thật nhiều gió!- Cậu... lại nhớ về người ấy à?- ...- Thôi về đi, đừng đó ở đó lâu quá! Không về nhanh tớ ra bắt cóc về đó!- Ừm... tớ biết mà. Tớ về bây giờ đây....Duy Anh ngắt điện thoại, lòng tràn đầy nỗi lo. Việc đầu tiên anh muốnlàm là phóng xe ngay đến cầu Long Biên - một nơi nhiều gió, một nơiLinh Chi cho là nơi bình yên trong trái tim, lôi cô bạn về để tránh cáicơn gió thu se lạnh này. Nhưng tất cả những điều có thể làm là ở đây vàtưởng tượng về một cô gái có nụ cười buồn, thân hình mỏng manh trongchiếc váy hoa, đôi chân trần đứng bên thành cầu suy nghĩ miên man. Vàcó lẽ trên khuôn mặt cô vẫn còn những giọt nước mắt chưa kịp khô.Linh Chi vẫn nhớ người đó!Vào những ngày nhiều gió, đôi khi Duy Anh mất liên lạc với cô. Và anhbiết cô ấy đang ở đâu, nhớ đến ai, nhớ đến điều gì và anh biết cô đãkhóc, rất nhiều. Khóc để rồi lại nhớ, nhớ rồi lại tự dặn lòng phải quên!Và anh cũng biết vào những ngày đó có cái gì đó không ổn trong anh.Anh biết: tim anh nhói đau!Một câu chuyện tình.Linh Chi - cô học trò có nụ cười dịu dàng, đôi mắt tròn, sâu thẳm và mộttrái tim mơ mộng.Hải - trưởng phòng của một Công ty Xây dựng, thành đạt, phong độ, đầysức hấp dẫn.“Họ gặp nhau vào một ngày đầu thu gió nhẹ.Yêu nhau vào một ngày đông nhiều gió.Và chia tay vào một ngày Hà Nội lộng gió!”Maxx coffee một ngày đầu thu.Hà Nội những ngày đầu thu thật đẹp, đẹp đến lạ kỳ! Trời nhiều gió,những cơn gió nhè nhẹ luôn làm con người cảm thấy dễ chịu và phảichăng nó khiến con người ta dễ yêu, dễ rung động hơn bình thường.Vội vàng bước vào quán café ven Hồ Tây, anh mải miết tìm bàn của côbạn thân tổ chức sinh nhật thì bắt gặp một bóng dáng “thiên thần” đứngbên cạnh cô bạn. Một cô gái có nụ cười dịu dàng, mặc một chiếc váyhồng nhạt, chiếc váy bồng bềnh trong gió, tay đang cầm những chiếcnến cắm trên bánh sinh nhật. Khoảnh khắc đó, anh những tưởng trái timmình quên không đập mất một nhịp.- Hải ơi, ở đây nè!- Ừa, ừ... tôi qua đây. Chúc mừng sinh nhật bà nhé! Đây là quà của bàđây.- Rồi, rồi cảm ơn ông. Quà cũng có vẻ to đấy nhỉ? - Phương mắt chớpchớp nhìn Hải và tiếp lời.- À, để tôi giới thiệu với ông những người bạn của tôi. - Phương chỉ vàocô gái bên cạnh và nói: Đây là Linh Chi, một cô em cực thân với tôi.Còn đây là thằng bạn nối khố mà chị kể với em đấy!Anh nhìn cô đôi mắt không rời. Linh Chi mỉm cười và nói:- Em chào anh, em là Linh Chi, em cũng nghe chị Phương kể nhiều vềanh. - Anh đang không biết trả lời thế nào thì tiếng chuông điện thoạireo.- Xin lỗi, mình đi nghe điện thoại một chút... Alo, tôi Hải đây... Sao cơ?Thật không?... Được rồi tôi tới ngay! - Anh vội vã ra chào cô bạn thânvà ra xe lái đến công trường. Tại công trường nơi công ty anh đang thicông gặp sự cố về vấn đề tai nạn lao động. Anh rời đi và không quênnhìn theo bóng dáng chiếc váy hồng đang lướt nhẹ trong gió.Đồ Sơn, của một ngày cuối thu đầu đông.- Anh có yêu biển không ạ?- Có chứ. Anh sinh ra và lớn lên ở biển mà.- Tên của anh cũng có nghĩa là biển.Anh mỉm cười và trả lời:- Ừm vì mẹ sinh anh ở ven biển trong một lần đi nhặt những vỏ sò choanh lắng nghe tiếng hát của biển.- Tiếng hát của biển ạ?Anh nhặt vỏ sò gần nhất. Úp mảnh sò vào tai nó. Nó nghe thấy tiếngsóng biển rì rào, nỉ non.- Vì vậy, bà đặt tên anh là Hải, mong muốn anh sau này cũng sẽ nồngấm và mạnh mẽ như biển.Linh chi mỉm cười.- Vậy à, không ngờ mỗi cái tên lại có hẳn một câu chuyện như vậy.- Còn em thì sao?- Em yêu biển rất nhiều, đặc biệt là biển vào những ngày này.- Những ngày này ư? Tại sao? Anh nghĩ phần lớn mọi người sẽ thíchbiển vào mùa hè sẽ thích hơn chứ! Vui nhộn và ồn ào hơn. Biển mùanày, buồn quá! Nếu Phương không ép anh đi thì anh đã không đi rồi.- Hi, em lại nghĩ khác anh ạ. Em đi vì rất thích. Biển mùa này có một sựtrầm lặng đến lạ kỳ. Vào mùa này sẽ được tự do thả bộ dọc bờ biển, cóthể hét to những nỗi niềm trong lòng, sẽ được tắm mình trong gió biển,sẽ ngắm được những con sóng đang cuộn lên trong những cơn gió ồn ào,mãnh liệt, du dương... Em yêu biển đặc biệt thích biển vào mùa thu vàđông để biết một góc khác của biển... lặng lẽ hơn, thi vị hơn và mộngmơ hơn...Cô bé cứ nhìn về biển và nói mãi, nụ cười dịu dàng và đôi mắt mơ màngnhìn mãi không thôi. Anh cảm giác giọng nói của cô lúc thanh thoát, lúcrền rĩ vút nhanh, lúc thì thào thoang thoảng bên tai đưa anh vào giấc ngủsay nồng... anh bỗng thấy một chân trời rộng lớn... có chim muông, câycỏ, có gió đang nô đùa bê ...