![Phân tích tư tưởng của nhân dân qua đoạn thơ: Những người vợ nhớ chồng… Những cuộc đời đã hóa sông núi ta trong Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm](https://timtailieu.net/upload/document/136415/phan-tich-tu-tuong-cua-nhan-dan-qua-doan-tho-039-039-nhung-nguoi-vo-nho-chong-nhung-cuoc-doi-da-hoa-song-nui-ta-039-039-trong-dat-nuoc-cua-nguyen-khoa-136415.jpg)
Một thời lãng quên - Hoàng Thu Dung
Số trang: 147
Loại file: doc
Dung lượng: 540.00 KB
Lượt xem: 11
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Vương Lan rời phòng ông Thành, khuôn mặt thanh tú của cô ỉu xìu như con mèo bị cắt râu. Ba mới về hôm qua thì hôm nay lại tìm ra chuyện để mắng cô. Từ đó giờ là vậy, y như rằng mỗi lần ba đi xa về, thì sau khi nhận quà là phải ngồi nghe trách cứ. Mà toàn là những chuyện vặt vãnh cô cho là không đáng. Riết rồi cô cũng không hiểu mình gây ra lỗi gì nữa. Vương Lan đi ra cổng. Ngang qua hồ nước, cô thấy dì Tám đang loay hoay...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một thời lãng quên - Hoàng Thu DungVương Lan rời phòng ông Thành, khuôn mặt thanh tú của cô ỉu xìu như con mèo bị cắt râu. Bamới về hôm qua thì hôm nay lại tìm ra chuyện để mắng cô. Từ đó giờ là vậy, y như rằng mỗilần ba đi xa về, thì sau khi nhận quà là phải ngồi nghe trách cứ. Mà toàn là những chuyện vặtvãnh cô cho là không đáng. Riết rồi cô cũng không hiểu mình gây ra lỗi gì nữa.Vương Lan đi ra cổng. Ngang qua hồ nước, cô thấy dì Tám đang loay hoay tưới kiểng. Thấycô, bà ngừng tay, hỏi với vẻ săn sóc:− Cô Lan đi đâu vậy cô?− Dạ, con muốn ra ngoài một chút.− Chừng nào cô về?− Con không biết. Con chỉ đi một chút thôi mà.− Đi một chút thôi nghe cô Lan! Coi chừng ông chủ hỏi không có cô ở nhà rồi ông lại mắng, tôikhông biết nói làm sao.Vương Lan cười gượng:− Con chỉ đi một chút thôi à.Rồi Vương Lan đi nhanh ra mở cửa. Thật ra, cô cũng không biết mình đi đâu. Buồn quá nên chỉmuốn ra khỏi nhà vậy thôi. Chiều nay trời âm u như sắp mưa. Vương Lan rất thích cái lànhlạnh buồn buồn khi trời vào mùa mưa. Những lúc thế này, không cần bạn bè, cô vẫn muốn đidạo một mình.Chợt có tiếng xe thắng bên cạnh Vương Lan, làm cô hết hồn quay lại nhìn. Tuốc Toàn đangngồi trên xe nhìn cô:− Đi đâu một mình vậy nhỏ?− Đi lang thang.Nói xong, cô đến ngồi lên phía sau Quốc Toàn.− Anh đưa em đi chơi đi, gặp anh mừng thật đó.Quốc Toàn ngoái lại nhìn cô, tò mò:− Lại bị chú Thành mắng nữa phải không?− Anh biết rồi còn hỏi nữa.− Chuyện gì nữa vậy?− Hôm qua em đi sinh nhật nhỏ bạn về khuya, xui cho em là gặp ba cũng vừa về. Có một lầnmà ba nghĩ em thường đi như vậy…− Vậy là giảng một bài phải không?Hai anh em cùng phì cười, hiểu nhau quá nên Vương Lan không cần phải trả lời. Giữa lúcbuồn thế này mà gặp Quốc Toàn thì thật hay. Còn ai hiểu và chia sẻ tuyệt vời như anh. Đôi lúcVương Lan thấy mình thân với Quốc Toàn hơn cả ba cô và bà nội, dù hai anh em không ởchung nhà.Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn. Vương Lan phải đội nón của Quốc Toàn cho đỡ ướt tóc. Côđề nghị vào một quán cà phê, nhưng anh lắc đầu:− Ráng chút nữa đi, gần đến nhà anh rồi. Đồ ướt thế này vào quán sao được.− Nhưng đi nữa thì còn bị ướt đồ hơn nữa.Quốc Toàn không nói, anh vụt nhấn mạnh ga. Chiếc xe lao vút đi, làm Vương Lan giật mìnhvịn chặt lấy anh. Cô la oai oái:− Làm em hết hồn, anh định chơi trò gì vậy?− Thử xem Vương Lan có phản ứng nhanh không vậy mà.Vừa nói, Quốc Toàn vừa cười vang, làm Vương Lan cũng phải cười theo. Chiều nay bị mắngvậy mà lại hay. Vì nếu không ra khỏi nhà, không gặp Quốc Toàn, thì chắc không có chuyện gìđể cười, chán lắm.Khi về đến nhà Quốc Toàn thì cả hai ướt nhem từ đầu tới chân. Vậy mà Quốc Toàn không vàongay, anh đưa chìa khoá cho Vương Lan, rồi nói như dặn:− Em vô nhà trước đi, anh chạy lại đây mua đồ ăn. Chiều nay em ở đây ăn với anh cho vui.Gì chứ chuyện đó thì Vương Lan không phản đối. Cô mở khoá vào nhà. Trong nhà tối thui, cômò mẫn bật đèn, rồi đến tủ tìm bộ pyjama thay. Đồ của Quốc Toàn rộng thùng thình trông rấtbuồn cười. Nhưng không sao, miễn đừng phải chịu cảm giác ướt át là cô chịu rồi.Vương Lan lấy tờ báo, vừa đọc vừa chờ Quốc Toàn về. Nhưng chờ đến nửa tiếng mà anh vẫnmất tăm. Thật không hiểu nổi, chỉ ra đầu đường mua thức ăn mà phải đi lâu như vậy. Chắc làchờ người ta đi chợ rồi mới về nấu hay sao ấy.Vương Lan bắt đầu thấy đói bụng, càng chờ lâu cô càng nổi sùng lên. Tự nhiên theo Toàn đếnđây rồi bị quăng vào một xó chờ anh, bộ cô không còn chuyện gì vui hơn chắc.Vương Lan bỏ tờ báo qua một bên, đi lân la xuống bếp. Cô phát hiện trên bàn còn chén xúp vàmột ổ bánh mì to tướng. Chẳng cần lưỡng lự, cô ngồi vào bàn, từ từ thanh toán từng thứ. Xúpmà ăn với bánh mì, hơi lạc điệu một chút, nhưng dù sao vẫn hay hơn là chẳng có gì để ăn.Không hiểu anh Toàn ăn uống kiểu gì kỳ cục vậy. Nhưng nhờ vậy mà cô thấy ngán nên chỉ ănđược nửa ổ bánh.Ăn xong, Vương Lan bước ra ngoài. Cô ngồi xuống sàn ngóng ra cửa. Vẫn không nghe tiếng xevề, cô bèn đứng dậy tắt bớt đèn, khép cửa lại, rồi nằm xuống tranh thủ ngủ.Vương Lan không nhớ mình ngủ bao lâu. Nhưng cô bị giật mình vì nghe tiếng hét chói tai ở nhàbên cạnh. Cô mở choàng mắt, chớp chớp mấy cái. Không biết mình có vừa chiêm bao không.Vương Lan quay đầu ngó quanh quất. Chợt cô giật bắn mình, khi thấy một người lạ đang ngồichống cằm nhìn mình. Anh ta mặc chiếc sơ mi màu trắng, dáng rất chỉnh tề như vừa đi đâu về.Nhưng điều đó không có gì đáng nói, mà cái kiểu anh ta nhìn cô thì mới là nhột nhạt. Anh tanhìn như nhìn một sinh vật lạ, như không hiểu tại sao cô xuất hiện ở đây. Ánh mắt anh ta lấplánh vẻ tò mò và một chút giễu cợt, làm Vương Lan thấy ngượng.Vương Lan bối rối ngồi lên. Cô ngượng nghịu vuốt lại tóc, sửa áo cho ngay ngắn. Cô cau tráncố nghĩ xem nhân vật này là ai. Theo cô biết thì anh Toàn chỉ ở có một mình. Vậy thì có thể anhta là bạn của anh Toàn.Nhưng tới nhà người khác mà cứ nhìn chủ nhà kiểu đó thì hơi bị tò mò. Làm như từ đó giờ anhta chưa thấy con gái ngủ lần nào vậy. Nhìn gì mà không sợ người ta ngượng hay sao ấy.Vương Lan chờ anh ta lên tiếng. Nhưng anh ta cứ lặng thinh ngó cô như quan sát sinh vật lạ,làm cô bắt đầu thấy quạu lên:− Anh là ai vậy?− Chủ nhà.Vương Lan nhíu mày:− Cái gì?Người thanh niên không quan tâm đến cách hỏi của cô, anh ta liếc nhìn vào nhà, rồi buông mộtcâu bâng quơ:− Tôi thấy mình giống bảy chú lùn quá.Không đợi Vương Lan lên tiếng, anh ta nói luôn với vẻ hài hước:− Anh đã ăn xúp trong chén của tôi? Ai đã ăn bánh mì trên bàn của tôi?Vương Lan ngớ người ngồi im. Cô giương mắt nhìn anh ta, chẳng biết nói thế nào. Thì ranhững thứ trên bàn là do anh ta mua. Vậy mà cô tưởng…Vương Lan buột miệng:− Tôi tưởng nhà này không có ai khác ngoài anh Toàn, tôi nghĩ mấy thứ trong bếp không ai ănnữa.− Tưởng gì kỳ vậy, tưởng khôn quá trời!− Lỡ rồi, xin lỗi anh nha.Anh ta nghiêm mặt:− Đền chứ xin lỗi gì.− Cái gì?− Mua cái khác về trả cho tôi. Tôi đói lắm rồi, đi cả nửa ngày chưa ăn gì, đang bực mình màlại gặp người lạ ngủ trong nhà ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một thời lãng quên - Hoàng Thu DungVương Lan rời phòng ông Thành, khuôn mặt thanh tú của cô ỉu xìu như con mèo bị cắt râu. Bamới về hôm qua thì hôm nay lại tìm ra chuyện để mắng cô. Từ đó giờ là vậy, y như rằng mỗilần ba đi xa về, thì sau khi nhận quà là phải ngồi nghe trách cứ. Mà toàn là những chuyện vặtvãnh cô cho là không đáng. Riết rồi cô cũng không hiểu mình gây ra lỗi gì nữa.Vương Lan đi ra cổng. Ngang qua hồ nước, cô thấy dì Tám đang loay hoay tưới kiểng. Thấycô, bà ngừng tay, hỏi với vẻ săn sóc:− Cô Lan đi đâu vậy cô?− Dạ, con muốn ra ngoài một chút.− Chừng nào cô về?− Con không biết. Con chỉ đi một chút thôi mà.− Đi một chút thôi nghe cô Lan! Coi chừng ông chủ hỏi không có cô ở nhà rồi ông lại mắng, tôikhông biết nói làm sao.Vương Lan cười gượng:− Con chỉ đi một chút thôi à.Rồi Vương Lan đi nhanh ra mở cửa. Thật ra, cô cũng không biết mình đi đâu. Buồn quá nên chỉmuốn ra khỏi nhà vậy thôi. Chiều nay trời âm u như sắp mưa. Vương Lan rất thích cái lànhlạnh buồn buồn khi trời vào mùa mưa. Những lúc thế này, không cần bạn bè, cô vẫn muốn đidạo một mình.Chợt có tiếng xe thắng bên cạnh Vương Lan, làm cô hết hồn quay lại nhìn. Tuốc Toàn đangngồi trên xe nhìn cô:− Đi đâu một mình vậy nhỏ?− Đi lang thang.Nói xong, cô đến ngồi lên phía sau Quốc Toàn.− Anh đưa em đi chơi đi, gặp anh mừng thật đó.Quốc Toàn ngoái lại nhìn cô, tò mò:− Lại bị chú Thành mắng nữa phải không?− Anh biết rồi còn hỏi nữa.− Chuyện gì nữa vậy?− Hôm qua em đi sinh nhật nhỏ bạn về khuya, xui cho em là gặp ba cũng vừa về. Có một lầnmà ba nghĩ em thường đi như vậy…− Vậy là giảng một bài phải không?Hai anh em cùng phì cười, hiểu nhau quá nên Vương Lan không cần phải trả lời. Giữa lúcbuồn thế này mà gặp Quốc Toàn thì thật hay. Còn ai hiểu và chia sẻ tuyệt vời như anh. Đôi lúcVương Lan thấy mình thân với Quốc Toàn hơn cả ba cô và bà nội, dù hai anh em không ởchung nhà.Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn. Vương Lan phải đội nón của Quốc Toàn cho đỡ ướt tóc. Côđề nghị vào một quán cà phê, nhưng anh lắc đầu:− Ráng chút nữa đi, gần đến nhà anh rồi. Đồ ướt thế này vào quán sao được.− Nhưng đi nữa thì còn bị ướt đồ hơn nữa.Quốc Toàn không nói, anh vụt nhấn mạnh ga. Chiếc xe lao vút đi, làm Vương Lan giật mìnhvịn chặt lấy anh. Cô la oai oái:− Làm em hết hồn, anh định chơi trò gì vậy?− Thử xem Vương Lan có phản ứng nhanh không vậy mà.Vừa nói, Quốc Toàn vừa cười vang, làm Vương Lan cũng phải cười theo. Chiều nay bị mắngvậy mà lại hay. Vì nếu không ra khỏi nhà, không gặp Quốc Toàn, thì chắc không có chuyện gìđể cười, chán lắm.Khi về đến nhà Quốc Toàn thì cả hai ướt nhem từ đầu tới chân. Vậy mà Quốc Toàn không vàongay, anh đưa chìa khoá cho Vương Lan, rồi nói như dặn:− Em vô nhà trước đi, anh chạy lại đây mua đồ ăn. Chiều nay em ở đây ăn với anh cho vui.Gì chứ chuyện đó thì Vương Lan không phản đối. Cô mở khoá vào nhà. Trong nhà tối thui, cômò mẫn bật đèn, rồi đến tủ tìm bộ pyjama thay. Đồ của Quốc Toàn rộng thùng thình trông rấtbuồn cười. Nhưng không sao, miễn đừng phải chịu cảm giác ướt át là cô chịu rồi.Vương Lan lấy tờ báo, vừa đọc vừa chờ Quốc Toàn về. Nhưng chờ đến nửa tiếng mà anh vẫnmất tăm. Thật không hiểu nổi, chỉ ra đầu đường mua thức ăn mà phải đi lâu như vậy. Chắc làchờ người ta đi chợ rồi mới về nấu hay sao ấy.Vương Lan bắt đầu thấy đói bụng, càng chờ lâu cô càng nổi sùng lên. Tự nhiên theo Toàn đếnđây rồi bị quăng vào một xó chờ anh, bộ cô không còn chuyện gì vui hơn chắc.Vương Lan bỏ tờ báo qua một bên, đi lân la xuống bếp. Cô phát hiện trên bàn còn chén xúp vàmột ổ bánh mì to tướng. Chẳng cần lưỡng lự, cô ngồi vào bàn, từ từ thanh toán từng thứ. Xúpmà ăn với bánh mì, hơi lạc điệu một chút, nhưng dù sao vẫn hay hơn là chẳng có gì để ăn.Không hiểu anh Toàn ăn uống kiểu gì kỳ cục vậy. Nhưng nhờ vậy mà cô thấy ngán nên chỉ ănđược nửa ổ bánh.Ăn xong, Vương Lan bước ra ngoài. Cô ngồi xuống sàn ngóng ra cửa. Vẫn không nghe tiếng xevề, cô bèn đứng dậy tắt bớt đèn, khép cửa lại, rồi nằm xuống tranh thủ ngủ.Vương Lan không nhớ mình ngủ bao lâu. Nhưng cô bị giật mình vì nghe tiếng hét chói tai ở nhàbên cạnh. Cô mở choàng mắt, chớp chớp mấy cái. Không biết mình có vừa chiêm bao không.Vương Lan quay đầu ngó quanh quất. Chợt cô giật bắn mình, khi thấy một người lạ đang ngồichống cằm nhìn mình. Anh ta mặc chiếc sơ mi màu trắng, dáng rất chỉnh tề như vừa đi đâu về.Nhưng điều đó không có gì đáng nói, mà cái kiểu anh ta nhìn cô thì mới là nhột nhạt. Anh tanhìn như nhìn một sinh vật lạ, như không hiểu tại sao cô xuất hiện ở đây. Ánh mắt anh ta lấplánh vẻ tò mò và một chút giễu cợt, làm Vương Lan thấy ngượng.Vương Lan bối rối ngồi lên. Cô ngượng nghịu vuốt lại tóc, sửa áo cho ngay ngắn. Cô cau tráncố nghĩ xem nhân vật này là ai. Theo cô biết thì anh Toàn chỉ ở có một mình. Vậy thì có thể anhta là bạn của anh Toàn.Nhưng tới nhà người khác mà cứ nhìn chủ nhà kiểu đó thì hơi bị tò mò. Làm như từ đó giờ anhta chưa thấy con gái ngủ lần nào vậy. Nhìn gì mà không sợ người ta ngượng hay sao ấy.Vương Lan chờ anh ta lên tiếng. Nhưng anh ta cứ lặng thinh ngó cô như quan sát sinh vật lạ,làm cô bắt đầu thấy quạu lên:− Anh là ai vậy?− Chủ nhà.Vương Lan nhíu mày:− Cái gì?Người thanh niên không quan tâm đến cách hỏi của cô, anh ta liếc nhìn vào nhà, rồi buông mộtcâu bâng quơ:− Tôi thấy mình giống bảy chú lùn quá.Không đợi Vương Lan lên tiếng, anh ta nói luôn với vẻ hài hước:− Anh đã ăn xúp trong chén của tôi? Ai đã ăn bánh mì trên bàn của tôi?Vương Lan ngớ người ngồi im. Cô giương mắt nhìn anh ta, chẳng biết nói thế nào. Thì ranhững thứ trên bàn là do anh ta mua. Vậy mà cô tưởng…Vương Lan buột miệng:− Tôi tưởng nhà này không có ai khác ngoài anh Toàn, tôi nghĩ mấy thứ trong bếp không ai ănnữa.− Tưởng gì kỳ vậy, tưởng khôn quá trời!− Lỡ rồi, xin lỗi anh nha.Anh ta nghiêm mặt:− Đền chứ xin lỗi gì.− Cái gì?− Mua cái khác về trả cho tôi. Tôi đói lắm rồi, đi cả nửa ngày chưa ăn gì, đang bực mình màlại gặp người lạ ngủ trong nhà ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
truyện tiểu thuyết tiểu thuyết việt nam truyện dài truyện tình cảm đôi lứa trai gáiTài liệu liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 437 13 0 -
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 112 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 74 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 58 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 48 0 0 -
108 trang 39 0 0
-
112 trang 39 0 0
-
Hài hước, trào tiếu, sân khấu hóa - một khuynh hướng tiểu thuyết gần đây
7 trang 37 0 0 -
thuở mơ làm văn sĩ: phần 1 - nxb tuổi xanh
59 trang 35 0 0 -
thuở mơ làm văn sĩ: phần 2 - nxb tuổi xanh
71 trang 34 0 0