Danh mục

Mưa đơn giản chỉ là mưa

Số trang: 34      Loại file: pdf      Dung lượng: 257.47 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đừng bao giờ khóc dưới mưa, bởi chỉ có nước mắt tan vào mưa thôi... Mưa đơn giản chỉ là mưa Mưa rơi xuống từ trên trời, còn cảm xúc là của mỗi người Và giọt mưa chẳng bao giờ chạm vào được trong lòng đâu Thế nên mưa đơn giản chỉ là mưa thôi!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mưa đơn giản chỉ là mưaMưa đơn giản chỉ là mưaĐừng bao giờ khóc dưới mưa, bởi chỉ có nước mắt tan vào mưa thôi...Mưa đơn giản chỉ là mưaMưa rơi xuống từ trên trời, còn cảm xúc là của mỗi ngườiVà giọt mưa chẳng bao giờ chạm vào được trong lòng đâuThế nên mưa đơn giản chỉ là mưa thôi!1. Mưa nhanh và bất chợt.Hà Nội là nơi của những xô bồ, của tập nập ồn ào. Đi đâu người ta cũng chỉ thấynhững thứ quen thuộc gồm xe cộ, khói bụi và nhà cao tầng. Thế nên giữa chốnthành phố này nơi trong lành nhất có lẽ là công viên. Nơi có nhiều cây xanh, xa cáibụi đường, có những khoảng không gian rộng để trẻ em chơi đùa, để người lớn tậpthể dục và để những cụ già có một góc yên tĩnh nhìn lại dòng đời ồn ã vừa chảyqua.Như mọi chiều, Linh vẫn thường ra công viên Thống Nhất chạy bộ. Vốn chẳngphải là một cô nàng chăm tập thể dục, thói quen này mới chỉ là gần đây thôi, từ khibắt đầu kì nghỉ hè. Linh đang cố gắng chống lại sự đe doạ của lũ bạn với lời nhậnxét: “Dạo này bọn tao nhìn mày hình như bắt đầu có cơ bụng”. Lời nhận xét khiếnLinh – một người vốn rất tự hào về vóc dáng cảm thấy thực sự bất ổn. Mặc dù vẫnchiếm được sự chú ý của không ít những cậu bạn nhưng con gái dường như chẳngai không muốn mình có được thân hình hoàn hảo. Đó là lý do tại sao mỗi chiều gầnđây những anh chàng trong công viên thường thấy một cô nàng có khuôn mặtbaby, tóc hạt dẻ, đeo earphone chạy bộ tới gần 6h mới về.Buổi chiều hôm ấy, nắng tắt sớm hơn mọi ngày. Gió lồng lộng trên khắp tán cây,trên mặt hồ khiến cho cái thế giới trong công viên như tách biệt hẳn với đường phốbên ngoài. Linh dừng lại hít thở cái sự mát mẻ trong lành đặc biệt ấy. Trời mùa hèthường có dông về chiều. Có thể lát nữa trời sẽ mưa. Mưa, nhẹ nhàng mà tinhkhiết, nó đủ khiến cho một cô nàng mộng mơ mít ướt như Linh có thể ngồi hànggiờ bên cửa sổ để ngắm.Và rồi chẳng để cô nàng suy nghĩ mộng mơ lâu thêm nữa, gió mạnh dần, trời bắtđầu tối đen lại, cơn dông đến. Và trời mưa, mưa thật nhanh khiến nhiều người đangchạy bộ cũng không kịp rời công viên về nhà. Linh luống cuống tháo earphonechạy vào một góc trú mưa. Chạy nhanh nhưng cũng chẳng thể tránh được mưa,người cô nàng vẫn bị ướt. Giải pháp cuối cùng Linh chọn là ngồi than thở cầu trờisớm tạnh mưa để được về.Mưa càng lúc càng lớn. Chỉ còn mỗi Linh đang ngồi trú tạm dưới mái hiên mấynhà mô hình ở khu bọn trẻ con hay chơi đùa. Dù vậy cũng chẳng thể nào tránh đểkhỏi bị ướt được. Nước mưa thấm dần vào người, Linh ngồi co ro lại. Bỗng Linhnghe thấy từ từ có bước chân vội vã đang chạy đến. Tiếng bước chân qua nhữngvũng nước nhép nhép hoà lẫn tiếng mưa lộp độp khiến cô nàng không khỏi giậtmình. Công viên đang vắng vẻ, trời thì tối sầm, mưa to thế này còn ai lại mò đếnđây nữa. Nghĩ vậy, Linh cố gắng mở to mắt nhìn vào màn mưa dày đặc xem cái“vật thể kì lạ” đó là gì. Thế rồi “vật thể” đó tiến đến. Chẳng phải là vật gì hay thứgì hết, đó là người, một đứa con trai có lẽ cũng bằng tuổi Linh. Nhìn bộ dạng hắncó vẻ khá mệt mỏi, đứng thở hổn hển, chắc do vừa chạy một mạch để tìm chỗ trúmưa. Khuôn mặt ướt đầm đìa nước có lẽ vừa là mồ hôi vừa là nước mưa. Nhìn hắntội nghiệp quá, Linh gọi:– Bạn gì ơi, vào đây trú tạm tí đi, hết mưa thì về.Mất một lúc lâu sau khi đã thở hổn hển đủ mức cần thiết, hắn mới chú ý đến lờiLinh nói. Hắn trèo lên cái nhà mô hình Linh đang ngồi, vẫn tiếp tục thở. Bây giờLinh mới bắt đầu quan sát hắn. Quần soóc, áo phông, chân đi giày thể thao. Với cáidáng có phần thanh mảnh của hắn thì rõ ràng là hắn cũng đang đi tập thể dục để cảithiện vóc dáng, chỉ có điều là mục đích cải thiện của hắn ngược lại so với Linh màthôi. Linh thì đang mong bớt cái “cơ bụng” kia đi còn hắn thì có lẽ ngược lại. Rồihắn lên tiếng, giọng như thể đang hỏi một đứa bạn quen biết từ lâu:– Đi tập thể dục à?– Ừ – Linh đáp. Cô nàng tiếp tục hướng mắt ra xa để thưởng thức cái thú vui quenthuộc của mình là ngắm mưa. Mặc dù lúc này thì người cô chẳng được khô ráothoải mái như mỗi khi ngồi bên cửa sổ. Thế nhưng dường như Linh đang được đếngần bên mưa hơn. Không có tấm kính cửa sổ ngăn cách, chỉ có không gian vớimưa. Anh chàng ngồi bên cạnh liếc nhìn Linh, có lẽ vì đang muốn hỏi thêm điều gìnhưng chợt thấy hình như cô nàng mộng mơ này đang thả suy nghĩ bồng bềnh theomưa nên lại im lặng mỉm cười.Rồi bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Linh giật mình luống cuống tìm cáiđiện thoại cất trong túi. Là mẹ gọi. Linh thở dài nghe máy, cô nàng thừa biết rằngchắc mẹ lại chuẩn bị cuống cuồng lo con gái đi mưa về ốm đây mà:– Alô, con đây.– Linh à, về chưa con, trời mưa to quá, về đi không ướt.– Vầng, mưa to chưa về được đâu, con đang ngồi trú đây này, tí nữa ngớt mưa convề.– Ừ liệu liệu mà về, đi về cẩn thận không mưa ướt hết người lại ốm đấy.– Vâng – Linh phụng phịu đáp rồi tắt máy, tiếp tục thở dài.Cô nàng vốn ghét kiểu quan tâm như tiểu thư của mẹ cô. Cấp 3 rồi c ...

Tài liệu được xem nhiều: