Tình yêu luôn ích kỉ, Hạ biết, nhưng nên biết chấp nhận dành cơ hội không phải của mình cho người khác và cũng cho người khác cơ hội để được yêu mình. -Này, cầm lấy đi. – Phong dúi vào tay Hạ cây kem ốc quế, miệng vừa cười vừa lè lưỡi liếm cây kem một cách ngon lành.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùa hè nước mắtMùa hè nước mắt Tình yêu luôn ích kỉ, Hạ biết, nhưng nên biết chấp nhận dành cơ hộikhông phải của mình cho người khác và cũng cho người khác cơ hội để đượcyêu mình.-Này, cầm lấy đi. – Phong dúi vào tay Hạ cây kem ốc quế, miệng vừa cười vừa lèlưỡi liếm cây kem một cách ngon lành.Hạ dịu dàng cầm lấy cây kem từ tay Phong, mắt cô thoáng buồn. Phong vẫn vui vẻ,vô tư liếm ngon lành cây kem của mình, vừa ăn vừa không ngớt nói chuyện.-Chuyện tôi nhờ bà ấy, bà đã nói giúp tôi chưa? Bà phải giúp tôi đấy, chứ không…tôi không biết phải làm sao đâu.-Tôi vẫn đang cố, nhưng ông tưởng dễ dàng lắm sao?-Có gì đâu. Bà với Hạnh chẳng phải rất thân thiết đó sao? Chỉ cần bà mở lời thôimà. Dễ dàng lắm…-Dễ thì ông đi mà làm. Tôi… tôi… không giúp được đâu.Nói rồi Hạ dúi trả cây kem vào tay Phong. Cô bực tức đứng dậy và bỏ đi thậtnhanh để lại đằng sau lưng là ánh nhìn đầy ngạc nhiên và ngỡ ngàng của Phong.Phong vội đứng dậy gọi Hạ mấy tiếng, nhưng cô không đáp lại mà rảo bước đinhanh hơn. Hạ trở về nhà. Ngồi lặng thinh ngắm chậu xương rồng bên cửa sổ, Hạthở dài. Hạ vốn thích xương rồng lắm, vì nó là loài cây cứng cỏi nhất mà cô từngbiết. Chậu cây này là chính tay bố ươm cho cô, nó chỉ là một chậu xương rồngcảnh nhưng đã qua mấy đợt hoa rồi. Hạ yêu chậu hoa lắm! Cô còn nhớ như in cáchđây 2 năm, bố đã nhờ bác lái xe khách gần nhà gửi cho cô một hộp quà bọc giấymàu hồng nhạt, bên trên có thắt một chiếc nơ chấm bi rất xinh xắn. Hạ lúc đó vuilắm. Đó là sinh nhật đầu tiên cô xa nhà, nhưng vẫn nhận được quà của bố. Cô từ từmở hộp quà trong sự vui sướng bên những tiếng reo khe khẽ của các bạn cùngphòng.-Một chậu cây xương rồng. – Hạ reo lên thích thú.Đó là một chậu xương rồng cảnh nhỏ màu xanh, bên trên nhú lên những nụ hoamàu hồng phấn rất đẹp. Hạ chăm chú ngắm nghía chậu xương rồng, cô cũng khôngquên đọc những dòng chữ trong tấm thiệp chúc mừng: Con gái yêu của bố! Mườitám năm ngắm nhìn và đợi chờ sự trưởng thành của con. Đối với bố, con giốngnhư những chậu bon sai, hàng ngày luôn cần được chăm chút tỉ mỉ, kì công vunđắp. Mười tám năm qua bố đã không khỏi mong mỏi, hi vọng một ngày nào đó consẽ thật cứng cỏi, nếu rời bàn tay chăm nom của bố, con vẫn sẽ hiên ngang để đứnglên. Cây xương rồng này bố đã tự tay ươm trồng, bố hi vọng nó sẽ đem lại cho connhiều may mắn và nghị lực. Mạnh mẽ lên con gái! Hạ đưa tay lau nước mắt, cẩnthận gấp lại tấm thiệp và cất vào trong một chiếc hộp…Bây giờ, ngay lúc này, Hạ cũng đang khóc. Cô khóc một cách thầm lặng. Cô giốngnhư con mèo nhỏ trườn dài bên cửa sổ, cả thân hình đầy mệt mỏi. Nước mắt lăndài trên má. Hạ cứ để nước mắt tự rơi theo cách mà nó thích, cô cũng không buồnlau nó đi khiến nước mắt thấm ướt trên hai gò má, lăn dài, chảy ướt cả xuống gối.Cô cảm giác được sự mệt nhoài, chán chường đang níu lấy thân thể. Cô thấy mìnhyếu đuối quá!-Làm gì mà ủ rũ thế kia? Ốm à?Là tiếng của Hạnh. Cô đi học đã về. Hạnh tiến lại gần bên Hạ, nhìn Hạ thân thươngvà đầy quan tâm. Hạ thở dài.-Bà sao thế? Tôi gặp Phong ở trường. Ông ấy hỏi tôi là bà đã nói gì với tôi chưa.Tôi chả hiểu gì cả. Bà có chuyện gì muốn nói với tôi à?-Bà gặp Phong rồi à? – Hạ giật mình nhìn Hạnh. Ừm… làm gì có chuyện gì. Lãoấy lại trêu bà chứ gì. – Hạ mệt nhoài quay lưng né tránh ánh nhìn đầy ngạc nhiêncủa Hạnh. Cô giấu vội giọt nước mắt đang chực trào ra.Hạ và Hạnh quen Phong trong câu lạc bộ Luật gia trẻ của trường. Cả ba sớm đã trởthành bạn thân sau những lần trao đổi công việc với nhau, cùng nói chuyện và cùngđi chơi. Ở họ có khá nhiều điểm chung từ cách ăn uống, làm việc và đi chơi, vì thếhọ đã nhanh chóng trở nên thân thiết. Ngay từ khi gặp Phong, một cảm giác thíchthú chợt đến bên Hạ khiến cô muốn làm quen với anh, muốn được trò chuyện cùnganh, được làm việc cùng anh. Phong là một chàng trai cởi mở, nói chuyện rất códuyên, dí dỏm và thân thiện. Phong biết cách quan tâm đến người khác. Nên vớiHạ, Phong từ lâu đã có một vị trí đặc biệt, nhất là sau lần đi cắm trại cùng với lớp ởMai Châu, Phong đã cứu Hạ suýt bị trượt chân xuống vách núi. Những điều Phongđã làm cho Hạ, cô đều rất trân trọng và luôn giữ kín trong lòng. Cô chờ đợi khi nàođó dịp đặc biệt, cô nhất định sẽ nói cho anh biết những tâm tư, suy nghĩ của cô. Đãhai năm nay kể từ khi biết Phong, Hạ vẫn luôn thầm thích anh, luôn bên cạnh anh.Thế nhưng, mấy hôm trước nghe Phong nói, Hạ mới bàng hoàng nhận ra vị trí củamình trong trái tim anh.Một chiều cà phê vắng. Hạ ngồi trong quán lặng yên nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môikhẽ nở nụ cười, nhẹ đưa bàn tay ra đón lấy những hạt mưa. Hạ thấy trong lòngmình hân hoan, cô vui quá! Được gặp Phong, vẫn quán cũ, mà chỉ có hai đứa thôi.Biết đâu hôm nay… biết đâu… Hạ sẽ có cơ hội nói ra những điều mà bấy lâu naycô thầm giấu kín.-Bà đợi lâu chưa?-Tôi vừa đến thôi.-Tôi có chuyện muốn nhờ bà đây, bạn tốt. Bà đúng là bạn t ...