Mùa Xuân Cho Bé Thơ
Số trang: 11
Loại file: pdf
Dung lượng: 160.68 KB
Lượt xem: 6
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Buổi sang hôm đó, bé Thơ dậy từ lúc mặt trời chưa mọc. Sương còn ngập đầy những khu rừng tiếp nối, cho nên nhìn sang nhà bên kia, Thơ thấy mái tôn xám mập mờ ẩn hiện như căn nhà ma. Bé dậy đã sớm, nhưng cha còn dậy sớm hơn. Cha đang ngồi trầm ngâm bên cái bàn nhôm, một tay gõ bâng quơ trên mặt bàn, một tay lần tìm mấy sợi râu còn sót. Khác với mọi ngày, hôm nay cha mặt áo lương đen và quần tây cũ. Đôi giày da bé thấy cha giấu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùa Xuân Cho Bé Thơvietmessenger.com Nguyễn Mộng Giác Mùa Xuân Cho Bé ThơBuổi sang hôm đó, bé Thơ dậy từ lúc mặt trời chưa mọc. Sương còn ngập đầy những khurừng tiếp nối, cho nên nhìn sang nhà bên kia, Thơ thấy mái tôn xám mập mờ ẩn hiện nhưcăn nhà ma. Bé dậy đã sớm, nhưng cha còn dậy sớm hơn. Cha đang ngồi trầm ngâm bêncái bàn nhôm, một tay gõ bâng quơ trên mặt bàn, một tay lần tìm mấy sợi râu còn sót. Khácvới mọi ngày, hôm nay cha mặt áo lương đen và quần tây cũ. Đôi giày da bé thấy cha giấukỹ trong xó tủ, hôm nay được đánh bóng mới toanh.Bé cũng được một đôi giày mới, mới hơn đôi giày của cha nhiều. Cha mới mua cho bé chiềuba mươi Tết, lúc chủ tiệm đã cố ý tỏ sự ơ hờ với khách mua để lo đóng cửa sửa soạn giaothừa. Bé muốn mang giày ngay lúc đó, nhưng cha hiền từ khuyên lơn :- Rán chút con. Rán chờ sáng mai mang đầu năm lấy hên.Bé Thơ nhanh nhẹn lặng lẽ trụt xuống khỏi giường. Bộ đồ mới cha ủi thẳng hôm qua cònnguyên trên . Nhìn xuống đũng quần, bé ngượng với chính mình, lại lo sợ cha biết bé đã trởdậy nên nhón gót đi xuống bếp. Bé rửa mặt thật lẹ, gắng hạ thấp ca cho tiếng nước rơi khỏiđến tai cha. Bé cởi cái quần ướt đầm và khai ngấy đêm trước, khép cánh cửa lại rồi mặcquần áo mới. Tuy nhà chỉ có hai cha con, nhưng bé thấy cha luôn luôn giữ gìn ý tứ lúc thayđổi quần áo. Cha bảo bé Thơ đi ra ngoài chơi, khép kín cửa lớn rồi mới thay đồ. Bé khâmphục sự cẩn thận của cha. Để cho người khác thấy bộ xương cách trí nầy thật không nên.Lúc mặc xong quần áo mới, lấy khăn lau sạch lần nữa cái mặt còn ướt, bé Thơ mới dámđẩy mạnh cánh cửa ngăn. Ông Thông hỏi :- Thơ đấy phải không con ?Bé trả lời :- Dạ. Đi chưa cha ? Chờ con mang giày đã.Giọng ông Thông hết sức ngạc nhiên :- Đi đâu ? Sáng nay mồng một, xông đất nhà người ta, lỡ suốt năm họ làm ăn lỗ lã, đau yếu,mình phải nghe chửi mệt lắm. Chờ chiều hãy đi quanh thăm mấy nhà láng giềng.Bé Thơ không ngờ cha mau quên đến như vậy. Mới chiều hôm qua, lúc bé phân bì nhàthằng Tèo có nhiều bánh trái và có cả bình hoa mai to tướng, cha đã ngẩng mặt vênh vênh,ra vẻ tự đắc :- Ối, hơi đâu mà so bì với người ta, con. Mai cha dẫn con đi dự lễ, xem nhiều người mặc áođẹp này, xem lính thổi kèn này, xem lính bắn súng này. À quên, mai cha cho con thả mộtchùm bong bóng xanh đỏ. Thích không?Bé Thơ đã nói : Thích. Thích lắm. Bé ngủ, và đã mơ thấy hằng hà sa số bong bóng khôngbiết từ đâu bay về, chen nhau vào trong cửa sổ buồng. Có cái bong bóng mầu đỏ ối. Có cáibong bóng mầu vàng rực rỡ. Có cái mầu tím thẫm. Có cái mầu xanh xa trời. Có cái mầu lácây. Có cái mầu xám nguệch. Bé không thích mấy cái bong bóng sau cùng này. Chúng nócà lắc, mới rán chui vào đó đã biến mất đó. Cái mầu xanh bay ra cửa sổ và nhập vào sắctrời. Cái xanh lá cây chui xuống khóm su hào và biến thành một nụ hoa. Cái mầu xám chậpchờn, bập bồng bay lên trên rồi thành một lá tôn. Chỉ có mấy cái bong bóng đỏ vàng tímkhông trốn đi đâu dược. Bé nhảy lên chụp mấy sợi dây lại, được dây nào cẩn thận cột ngayvào cổ tay trái. Cột được đến cái bong bóng thứ một trăm, bé thấy người nhẹ nhõm. Tựdưng trần nhà mở ra như một phép tiên. Bé bay lên không. Cha đứng dưới giàn su vẫy taytừ biệt. Thằng Tèo nhìn bé với đôi mắt thèm thuồng. Bé bay lên tới phố, là là trên nóc hộitrường, lướt qua đỉnh tháp chuông nhà thờ, vươn cao lên khỏi trụ vô tuyến đăng, chụp bắtnhững áng mây. Ông tiên vui có cái râu dài thấy bé lên đỉnh mây, rủ bé chơi trò cút bắt. Vềsau ra sao, bé quên mất, nhưng chắc chắn cha có hứa sáng nay dẫn bé ra công viên dự lễ.Bé vừa mang đôi tất ngũ sắc vừa nói với cha :- Cha bảo sáng nay cho con đi thả bong bóng mà.Ông Thông nghe con nói, giật thót người như chạm phải điện. Ông chạy ra phía cửa sổnheo mắt xem đồng hồ. Ở đây mặt trời lên trễ, vì đỉnh núi phía đông quá cao và thị trấn nằmsâu trong lũng thấp. Bóng tối còn lãng đãng đây đó, sương chưa tan hết trên từng khóm lá,nhưng đồng hồ đã chỉ bảy giờ. Thôi chết rồi. Chỉ còn một giờ nữa buổi lễ bắt đầu. ÔngThông chạy xuống nhà bếp khép cửa sau, chạy vào buồng khóa lại cái tủ gỗ đựng quần áo,rồi đẩy nhanh cái xe đạp cũ ra cửa trước. Ông rối rít bảo bé :- Mau đi con. Mau đi con. Thơ không nhắc cha, thì nguy to rồi.Bé gài mãi chưa được cái quai giày xăng đan. Cha dùng hai tay xốc bé ra trước thềm, đóngập cửa lại. Trong lúc tí tách khóa, cha ngập ngừng, đăm chiêu như muốn tìm cái gì. Chợtcha à lên một tiếng :- Chút nữa cha quên cái bánh chưng. Để hai cha con mình đem theo, lên khán đài ăn sángluôn thể. Cha cứ hoang mang, nhơ nhớ mình quên cái gì, hóa ra là quên ăn sáng.Bé Thơ cười vui sướng, một phần vì thấy cha vui tính bông đùa vào sáng đầu tiên của mùaxuân, một phần vì vừa gài được quai giày. Cha lấy bánh xong, đưa cho bé cầm, lần nàycương quyết khóa thật nhanh nhưng cái ổ khóa cũ đột ngột trở chứng. Cha giật mạnh cáichìa mà không ra, nó mắc kẹt trong ổ khóa. Đến lúc gắng sức giật ra được, ổ khóa lại bậttun ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùa Xuân Cho Bé Thơvietmessenger.com Nguyễn Mộng Giác Mùa Xuân Cho Bé ThơBuổi sang hôm đó, bé Thơ dậy từ lúc mặt trời chưa mọc. Sương còn ngập đầy những khurừng tiếp nối, cho nên nhìn sang nhà bên kia, Thơ thấy mái tôn xám mập mờ ẩn hiện nhưcăn nhà ma. Bé dậy đã sớm, nhưng cha còn dậy sớm hơn. Cha đang ngồi trầm ngâm bêncái bàn nhôm, một tay gõ bâng quơ trên mặt bàn, một tay lần tìm mấy sợi râu còn sót. Khácvới mọi ngày, hôm nay cha mặt áo lương đen và quần tây cũ. Đôi giày da bé thấy cha giấukỹ trong xó tủ, hôm nay được đánh bóng mới toanh.Bé cũng được một đôi giày mới, mới hơn đôi giày của cha nhiều. Cha mới mua cho bé chiềuba mươi Tết, lúc chủ tiệm đã cố ý tỏ sự ơ hờ với khách mua để lo đóng cửa sửa soạn giaothừa. Bé muốn mang giày ngay lúc đó, nhưng cha hiền từ khuyên lơn :- Rán chút con. Rán chờ sáng mai mang đầu năm lấy hên.Bé Thơ nhanh nhẹn lặng lẽ trụt xuống khỏi giường. Bộ đồ mới cha ủi thẳng hôm qua cònnguyên trên . Nhìn xuống đũng quần, bé ngượng với chính mình, lại lo sợ cha biết bé đã trởdậy nên nhón gót đi xuống bếp. Bé rửa mặt thật lẹ, gắng hạ thấp ca cho tiếng nước rơi khỏiđến tai cha. Bé cởi cái quần ướt đầm và khai ngấy đêm trước, khép cánh cửa lại rồi mặcquần áo mới. Tuy nhà chỉ có hai cha con, nhưng bé thấy cha luôn luôn giữ gìn ý tứ lúc thayđổi quần áo. Cha bảo bé Thơ đi ra ngoài chơi, khép kín cửa lớn rồi mới thay đồ. Bé khâmphục sự cẩn thận của cha. Để cho người khác thấy bộ xương cách trí nầy thật không nên.Lúc mặc xong quần áo mới, lấy khăn lau sạch lần nữa cái mặt còn ướt, bé Thơ mới dámđẩy mạnh cánh cửa ngăn. Ông Thông hỏi :- Thơ đấy phải không con ?Bé trả lời :- Dạ. Đi chưa cha ? Chờ con mang giày đã.Giọng ông Thông hết sức ngạc nhiên :- Đi đâu ? Sáng nay mồng một, xông đất nhà người ta, lỡ suốt năm họ làm ăn lỗ lã, đau yếu,mình phải nghe chửi mệt lắm. Chờ chiều hãy đi quanh thăm mấy nhà láng giềng.Bé Thơ không ngờ cha mau quên đến như vậy. Mới chiều hôm qua, lúc bé phân bì nhàthằng Tèo có nhiều bánh trái và có cả bình hoa mai to tướng, cha đã ngẩng mặt vênh vênh,ra vẻ tự đắc :- Ối, hơi đâu mà so bì với người ta, con. Mai cha dẫn con đi dự lễ, xem nhiều người mặc áođẹp này, xem lính thổi kèn này, xem lính bắn súng này. À quên, mai cha cho con thả mộtchùm bong bóng xanh đỏ. Thích không?Bé Thơ đã nói : Thích. Thích lắm. Bé ngủ, và đã mơ thấy hằng hà sa số bong bóng khôngbiết từ đâu bay về, chen nhau vào trong cửa sổ buồng. Có cái bong bóng mầu đỏ ối. Có cáibong bóng mầu vàng rực rỡ. Có cái mầu tím thẫm. Có cái mầu xanh xa trời. Có cái mầu lácây. Có cái mầu xám nguệch. Bé không thích mấy cái bong bóng sau cùng này. Chúng nócà lắc, mới rán chui vào đó đã biến mất đó. Cái mầu xanh bay ra cửa sổ và nhập vào sắctrời. Cái xanh lá cây chui xuống khóm su hào và biến thành một nụ hoa. Cái mầu xám chậpchờn, bập bồng bay lên trên rồi thành một lá tôn. Chỉ có mấy cái bong bóng đỏ vàng tímkhông trốn đi đâu dược. Bé nhảy lên chụp mấy sợi dây lại, được dây nào cẩn thận cột ngayvào cổ tay trái. Cột được đến cái bong bóng thứ một trăm, bé thấy người nhẹ nhõm. Tựdưng trần nhà mở ra như một phép tiên. Bé bay lên không. Cha đứng dưới giàn su vẫy taytừ biệt. Thằng Tèo nhìn bé với đôi mắt thèm thuồng. Bé bay lên tới phố, là là trên nóc hộitrường, lướt qua đỉnh tháp chuông nhà thờ, vươn cao lên khỏi trụ vô tuyến đăng, chụp bắtnhững áng mây. Ông tiên vui có cái râu dài thấy bé lên đỉnh mây, rủ bé chơi trò cút bắt. Vềsau ra sao, bé quên mất, nhưng chắc chắn cha có hứa sáng nay dẫn bé ra công viên dự lễ.Bé vừa mang đôi tất ngũ sắc vừa nói với cha :- Cha bảo sáng nay cho con đi thả bong bóng mà.Ông Thông nghe con nói, giật thót người như chạm phải điện. Ông chạy ra phía cửa sổnheo mắt xem đồng hồ. Ở đây mặt trời lên trễ, vì đỉnh núi phía đông quá cao và thị trấn nằmsâu trong lũng thấp. Bóng tối còn lãng đãng đây đó, sương chưa tan hết trên từng khóm lá,nhưng đồng hồ đã chỉ bảy giờ. Thôi chết rồi. Chỉ còn một giờ nữa buổi lễ bắt đầu. ÔngThông chạy xuống nhà bếp khép cửa sau, chạy vào buồng khóa lại cái tủ gỗ đựng quần áo,rồi đẩy nhanh cái xe đạp cũ ra cửa trước. Ông rối rít bảo bé :- Mau đi con. Mau đi con. Thơ không nhắc cha, thì nguy to rồi.Bé gài mãi chưa được cái quai giày xăng đan. Cha dùng hai tay xốc bé ra trước thềm, đóngập cửa lại. Trong lúc tí tách khóa, cha ngập ngừng, đăm chiêu như muốn tìm cái gì. Chợtcha à lên một tiếng :- Chút nữa cha quên cái bánh chưng. Để hai cha con mình đem theo, lên khán đài ăn sángluôn thể. Cha cứ hoang mang, nhơ nhớ mình quên cái gì, hóa ra là quên ăn sáng.Bé Thơ cười vui sướng, một phần vì thấy cha vui tính bông đùa vào sáng đầu tiên của mùaxuân, một phần vì vừa gài được quai giày. Cha lấy bánh xong, đưa cho bé cầm, lần nàycương quyết khóa thật nhanh nhưng cái ổ khóa cũ đột ngột trở chứng. Cha giật mạnh cáichìa mà không ra, nó mắc kẹt trong ổ khóa. Đến lúc gắng sức giật ra được, ổ khóa lại bậttun ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
truyện ngắn Việt Nam văn học hiện đại truyện ngắn câu chuyện tuổi hoa Mùa Xuân Cho Bé Thơ Nguyễn Mộng GiácGợi ý tài liệu liên quan:
-
6 trang 245 0 0
-
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 105 0 0 -
4 trang 80 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 56 0 0 -
8 trang 53 0 0
-
171 trang 51 0 0
-
3 trang 47 0 0
-
2 trang 45 0 0
-
Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư (In lần thứ 20): Phần 1
89 trang 43 0 0 -
12 trang 42 0 0