Mùi Của Gió Mùa
Số trang: 3
Loại file: pdf
Dung lượng: 110.36 KB
Lượt xem: 7
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Ngòai bảy mươi tuổi, hãy còn khỏe mạnh, minh mẫn; từ bao năm, Cụ Gàn tiêu biểu cho niềm vui, lòng tận tụy với xã hội. Ngồi gần cụ, bên cốc cà phê, năm ba bè bạn, thì thật thú vị, vì sự dẫn dắt câu chuyện, lý giải các sự kiện lịch sử, văn chương, triết học. Kiến thức sâu rộng, biết nhiều ngoại ngữ nên nguồn đọc của cụ Gàn không lệ thuộc vào sách nhập nội thông qua dịch thuật. Cách nói ngắn gọn, hàm súc, nhiều ẩn dụ, đậm chất hài huớc. Giọng cụ hiền hòa,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùi Của Gió Mùavietmessenger.com Cung Tích Biền Mùi Của Gió MùaNgòai bảy mươi tuổi, hãy còn khỏe mạnh, minh mẫn; từ bao năm, Cụ Gàn tiêu biểu choniềm vui, lòng tận tụy với xã hội. Ngồi gần cụ, bên cốc cà phê, năm ba bè bạn, thì thật thú vị,vì sự dẫn dắt câu chuyện, lý giải các sự kiện lịch sử, văn chương, triết học.Kiến thức sâu rộng, biết nhiều ngoại ngữ nên nguồn đọc của cụ Gàn không lệ thuộc vàosách nhập nội thông qua dịch thuật. Cách nói ngắn gọn, hàm súc, nhiều ẩn dụ, đậm chất hàihuớc. Giọng cụ hiền hòa, hấp dẫn; không dạy đời, không cường điệu; rất chân tình, nhưngthẳng thắn, vì tôn trọng sự thật.Cụ là nguồn tư liệu phong phú cho các ký giả trẻ muốn tìm hiểu sinh họat của Sài Gòn cũ, từchuyện chính trường đến chỗ ăn chơi, nhà hàng vũ trường; từ tổ chức guồng máy hànhchính đến hệ thống quân đội. Cụ là cố vấn đặc trị thiếu hụt kiến thức nhiều mặt, cho quý vịthạc sĩ tiến sĩ nội địa có ngọn mà thiếu cái gốc, đang giảng dạy ở một số Đại học hiện nay.Cụ Gàn nói chung, là đẹp; uyên bác một học gỉả; phong thái ung dung một đạo gia. Cụ làđủng đỉnh của thời gian ngưng lại. Của vững chãi khi ta đối diện. Nhưng thỉnh thoảng cụcũng va vào đời thường trong những chuyện vặt vãnh. Cụ tận tụy kiểu con tằm. Cụ dập mỏvì cái nghịch lý chết người này.Cụ không hiểu nhiều về thế hệ mới trong một xã hội có một nền giáo dục mới. Cái nền giáodục mà hình vuông có đường bán kính và hình tròn có khi nó có ba góc. Cụ không hiểu rằngnền giáo dục mấy thập kỷ trên nước non này dạy con-người-hai-chân nên sống theo cách-con-lừa-bốn-chân cho vững chắc thăng tiến, và cho người khác một niềm tin đồng đội:Được, thế là tốt, mày khôn ngoan quá, nhiều sáng kiến quá, giàu kiến thức, nhảy ra ngòailuồng, là chết mẹ mày.Cụ Gàn quên rằng trái đất không còn tròn trịa như thế hệ cụ nhập tâm. Cụ là một nhàn nhãnối tiếp những cha ông, trong xa xăm, không hề có dự báo bão từ xa theo đài thiên văn nhưhôm nay. Trong thôn xóm bình lặng xưa kia, với cụ, kinh nghiệm mọc ra như cỏ dại đồihoang. Đêm khuya nghe tiếng sóng biển vỗ ngược miền; hôm qua nó reo vùng Cửa Bắc,khuya này âm vang hơi cuồng nộ, đã chuyển vào phía nam An hòa. Vậy là biển Đông đãcho ta lời báo bão. Nhân gian trước truyền lại kinh nghiệm cho nhân gian sau là như thế.Chưa hề có cái nhân gian Chát, Mạng, Meo, Bờ lốc.Hoặc một chiều hôm, ta biết trời đất sẽ chuyển dạ, thông qua chỉ một vài ngọn mây xám đenchân trời. Biết một trời sẽ điên dữ tối tăm, qua cái chớp nguồn, qua một thoáng lạnh nhận rachỗ não trạng khi trong chiều hãy còn nắng ấm mông lung. Rõ, là cụ Gàn vẫn còn trong mộtkhoanh vùng, dừng lại có điều kiện, giữa một thế giới cũ, tâm thức hãy còn xa lạ so với bọntrẻ, ngay trong gia đình. Cụ thanh sạch trong một xã hội mới, đã từ lâu đồng thuận một thứthanh sạch ngược chiều.Cụ Gàn đạt tới chỗ vi diệu của Đạo nhưng lại rất ngây thơ với những trò ma giáo sơ đẳng.Cụ là núi là rừng của kiên thức, kinh nghiệm. Nhưng thiếu cập nhật những Hiện tình.Từnhiều năm trước cụ bị lừa mất cả một căn nhà. Cụ thông rõ lẽ thiên địa vô tướng hình củaDịch, đọc cả ruột gan âm dương, nhưng cụ chẳng hiểu gì văn hóa của hôm nay, tỉ như trongcái nhà tiêu chẳng hạn.Một hôm ở một quán nhậu, tình cờ đứng trong toa lét cụ thấy y như rằng một chục thằng traitrẻ chẳng có đứa nào vạch cu ra đái xong mà chịu rửa tay, khi la va bô và nước sẵn mộtbên.Ấy thế, bàn tay bẩn, chúng cứ xé một miếng khô mực, nồng nàn cùng mình, dí vào mồm conbồ cao cẳng. Ngứa cái não, cụ nhẹ nhàng bảo một thằng trai trẻ:Này, xin lỗi, tiểu xong thì nên rửa tay đi cháu.Cụ bị phản đòn ngay.Con cặc là chỗ ngon cơm nhất sao lại phải rửa? Đáng lẽ phải rửa tay sạch sẽ rồi mới kínhcẩn cầm thằng nhỏ mà tè chớ.Mà đâu phải mỗi thằng trai trẻ mất dạy hỗn láo với cụ. Cả một bàn nhậu ồn ào, thân ái, nhưcả một thế hệ tươi mới của nước non anh hùng đồng lọat xông tới cái trào lưu mới, cuộchiện đại bát ngát riêng mùi.Rõ ràng một thằng nhóc vừa từ nhà tiêu ra, nó bốc một lọn chả tròn tròn như cái cán dao,đùa vui với con nhỏ cùng bàn: Hả mồm ra, hả ra, ngậm nào. Đứa con gái phạch mồmngậm một lọn chả. Có thể vì đó là thịt chăng. Con nhỏ đôi mắt riu ríu, ngậm đầy miệng cáidài dài tròn tròn như cái dương vật cỡ tên lính lê dương. Nó ngước mặt đỏ lựng lên, để chokhỏi rơi, cho thêm hình tượng. Nó chừng như nhận ra trong chả lợn beo béo có cái hương vịcặc.Một hôm nhân giỗ kỵ ông cố nội của cụ, tức ông cao của thế hệ sau cụ. Ông này quanthượng thư triều Nguyễn. Con cháu tề tựu đông vầy. Lạ thay, bọn nghèo khó làm thuê cuốcmướn, thợ hồ, thợ may, bán báo dạo, bọn này ăn bận khá đàng hòang, tác phong cung kính.Nhưng một đám tạm gọi là có ăn học, cha mẹ chúng là các quan lớn, các đại gia tư sản, lạiăn bận khá phiêu lưu trong mắt cụ. Áo ba lỗ, quần cụt ống, trang diện cỡ May - Cồ; có đứalòi lỗ rốn, tròn sâu màu trắng nhủ, tô vẽ lỗ rốn như môi mắt; có đứa con gái cúi xuống lạyông Cao tổ thì lòi ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùi Của Gió Mùavietmessenger.com Cung Tích Biền Mùi Của Gió MùaNgòai bảy mươi tuổi, hãy còn khỏe mạnh, minh mẫn; từ bao năm, Cụ Gàn tiêu biểu choniềm vui, lòng tận tụy với xã hội. Ngồi gần cụ, bên cốc cà phê, năm ba bè bạn, thì thật thú vị,vì sự dẫn dắt câu chuyện, lý giải các sự kiện lịch sử, văn chương, triết học.Kiến thức sâu rộng, biết nhiều ngoại ngữ nên nguồn đọc của cụ Gàn không lệ thuộc vàosách nhập nội thông qua dịch thuật. Cách nói ngắn gọn, hàm súc, nhiều ẩn dụ, đậm chất hàihuớc. Giọng cụ hiền hòa, hấp dẫn; không dạy đời, không cường điệu; rất chân tình, nhưngthẳng thắn, vì tôn trọng sự thật.Cụ là nguồn tư liệu phong phú cho các ký giả trẻ muốn tìm hiểu sinh họat của Sài Gòn cũ, từchuyện chính trường đến chỗ ăn chơi, nhà hàng vũ trường; từ tổ chức guồng máy hànhchính đến hệ thống quân đội. Cụ là cố vấn đặc trị thiếu hụt kiến thức nhiều mặt, cho quý vịthạc sĩ tiến sĩ nội địa có ngọn mà thiếu cái gốc, đang giảng dạy ở một số Đại học hiện nay.Cụ Gàn nói chung, là đẹp; uyên bác một học gỉả; phong thái ung dung một đạo gia. Cụ làđủng đỉnh của thời gian ngưng lại. Của vững chãi khi ta đối diện. Nhưng thỉnh thoảng cụcũng va vào đời thường trong những chuyện vặt vãnh. Cụ tận tụy kiểu con tằm. Cụ dập mỏvì cái nghịch lý chết người này.Cụ không hiểu nhiều về thế hệ mới trong một xã hội có một nền giáo dục mới. Cái nền giáodục mà hình vuông có đường bán kính và hình tròn có khi nó có ba góc. Cụ không hiểu rằngnền giáo dục mấy thập kỷ trên nước non này dạy con-người-hai-chân nên sống theo cách-con-lừa-bốn-chân cho vững chắc thăng tiến, và cho người khác một niềm tin đồng đội:Được, thế là tốt, mày khôn ngoan quá, nhiều sáng kiến quá, giàu kiến thức, nhảy ra ngòailuồng, là chết mẹ mày.Cụ Gàn quên rằng trái đất không còn tròn trịa như thế hệ cụ nhập tâm. Cụ là một nhàn nhãnối tiếp những cha ông, trong xa xăm, không hề có dự báo bão từ xa theo đài thiên văn nhưhôm nay. Trong thôn xóm bình lặng xưa kia, với cụ, kinh nghiệm mọc ra như cỏ dại đồihoang. Đêm khuya nghe tiếng sóng biển vỗ ngược miền; hôm qua nó reo vùng Cửa Bắc,khuya này âm vang hơi cuồng nộ, đã chuyển vào phía nam An hòa. Vậy là biển Đông đãcho ta lời báo bão. Nhân gian trước truyền lại kinh nghiệm cho nhân gian sau là như thế.Chưa hề có cái nhân gian Chát, Mạng, Meo, Bờ lốc.Hoặc một chiều hôm, ta biết trời đất sẽ chuyển dạ, thông qua chỉ một vài ngọn mây xám đenchân trời. Biết một trời sẽ điên dữ tối tăm, qua cái chớp nguồn, qua một thoáng lạnh nhận rachỗ não trạng khi trong chiều hãy còn nắng ấm mông lung. Rõ, là cụ Gàn vẫn còn trong mộtkhoanh vùng, dừng lại có điều kiện, giữa một thế giới cũ, tâm thức hãy còn xa lạ so với bọntrẻ, ngay trong gia đình. Cụ thanh sạch trong một xã hội mới, đã từ lâu đồng thuận một thứthanh sạch ngược chiều.Cụ Gàn đạt tới chỗ vi diệu của Đạo nhưng lại rất ngây thơ với những trò ma giáo sơ đẳng.Cụ là núi là rừng của kiên thức, kinh nghiệm. Nhưng thiếu cập nhật những Hiện tình.Từnhiều năm trước cụ bị lừa mất cả một căn nhà. Cụ thông rõ lẽ thiên địa vô tướng hình củaDịch, đọc cả ruột gan âm dương, nhưng cụ chẳng hiểu gì văn hóa của hôm nay, tỉ như trongcái nhà tiêu chẳng hạn.Một hôm ở một quán nhậu, tình cờ đứng trong toa lét cụ thấy y như rằng một chục thằng traitrẻ chẳng có đứa nào vạch cu ra đái xong mà chịu rửa tay, khi la va bô và nước sẵn mộtbên.Ấy thế, bàn tay bẩn, chúng cứ xé một miếng khô mực, nồng nàn cùng mình, dí vào mồm conbồ cao cẳng. Ngứa cái não, cụ nhẹ nhàng bảo một thằng trai trẻ:Này, xin lỗi, tiểu xong thì nên rửa tay đi cháu.Cụ bị phản đòn ngay.Con cặc là chỗ ngon cơm nhất sao lại phải rửa? Đáng lẽ phải rửa tay sạch sẽ rồi mới kínhcẩn cầm thằng nhỏ mà tè chớ.Mà đâu phải mỗi thằng trai trẻ mất dạy hỗn láo với cụ. Cả một bàn nhậu ồn ào, thân ái, nhưcả một thế hệ tươi mới của nước non anh hùng đồng lọat xông tới cái trào lưu mới, cuộchiện đại bát ngát riêng mùi.Rõ ràng một thằng nhóc vừa từ nhà tiêu ra, nó bốc một lọn chả tròn tròn như cái cán dao,đùa vui với con nhỏ cùng bàn: Hả mồm ra, hả ra, ngậm nào. Đứa con gái phạch mồmngậm một lọn chả. Có thể vì đó là thịt chăng. Con nhỏ đôi mắt riu ríu, ngậm đầy miệng cáidài dài tròn tròn như cái dương vật cỡ tên lính lê dương. Nó ngước mặt đỏ lựng lên, để chokhỏi rơi, cho thêm hình tượng. Nó chừng như nhận ra trong chả lợn beo béo có cái hương vịcặc.Một hôm nhân giỗ kỵ ông cố nội của cụ, tức ông cao của thế hệ sau cụ. Ông này quanthượng thư triều Nguyễn. Con cháu tề tựu đông vầy. Lạ thay, bọn nghèo khó làm thuê cuốcmướn, thợ hồ, thợ may, bán báo dạo, bọn này ăn bận khá đàng hòang, tác phong cung kính.Nhưng một đám tạm gọi là có ăn học, cha mẹ chúng là các quan lớn, các đại gia tư sản, lạiăn bận khá phiêu lưu trong mắt cụ. Áo ba lỗ, quần cụt ống, trang diện cỡ May - Cồ; có đứalòi lỗ rốn, tròn sâu màu trắng nhủ, tô vẽ lỗ rốn như môi mắt; có đứa con gái cúi xuống lạyông Cao tổ thì lòi ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Mùi Của Gió Mùa truyện ngắn Việt Nam văn học hiện đại truyện ngắn câu chuyện tuổi hoa truyện ngắn của Cung Tích BiềnGợi ý tài liệu liên quan:
-
6 trang 245 0 0
-
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 105 0 0 -
4 trang 80 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 56 0 0 -
8 trang 53 0 0
-
171 trang 51 0 0
-
3 trang 47 0 0
-
2 trang 45 0 0
-
Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư (In lần thứ 20): Phần 1
89 trang 43 0 0 -
12 trang 42 0 0