Thông tin tài liệu:
Nguyên tự hào được sinh ra vào mùa hoa sữa. Hoa sữa với nó chỉ có thể dùng một từ là “yêu”. Nhà Nguyên trên tầng 3 một khu tập thể cũ; khu dân cư khá yên tĩnh và trầm lắng trong cái thành phố luôn sôi động và ồn ào. Nhưng điều mà nó thích duy nhất ở ngôi nhà đã khá “già nua” ấy là cây hoa sữa cũng…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùi hoa sua (phần 1)Mùi hoa sua(phan1)Nguyên tự hào được sinh ra vào mùa hoa sữa. Hoa sữa với nó chỉ có thể dùng mộttừ là “yêu”. Nhà Nguyên trên tầng 3 một khu tập thể cũ; khu dân cư khá yên tĩnhvà trầm lắng trong cái thành phố luôn sôi động và ồn ào. Nhưng điều mà nó thíchduy nhất ở ngôi nhà đã khá “già nua” ấy là cây hoa sữa cũng… “không còn trẻ”cao ngang lan can tầng 3, nơi mỗi mùa thu về, nó lại đứng lặng hàng giờ trong đêmđể ngắm hoa sữa nở và hít sâu như muốn uống mãi cái hương thơm nồng đượmquyến rũ. Đêm Hà Nội tĩnh lặng, ánh đèn khu tập thể yếu ớt xa xăm, không gianphập phồng như một nàng thiếu nữ thở. Đó là một ám ảnh dễ chịu, một thói quenđã ngấm vào Nguyên như một “cơn nghiện”.Không nhiều người biết về cái góc nhỏ đó của Nguyên, chính xác là không ai ngờnó- Hoàng Lê Nguyên- một cô sinh viên năm thứ 3 năng động, một con người hoạtđộng không biết ngơi nghỉ với phương châm “Thời giờ là Galleon” lại có một sởthích có vẻ tốn Galleon đến vậy… Lãnh đạo một CLB sinh viên trong trường, họchành + công việc tạo cho nó một vẻ bụi bặm và tất bật. Mái tóc cắt ngắn lém lỉnh,cái balo xanh xám nặng ịch trên vai, bên trong là em laptop yêu dấu mà nó đã đầutư được sau một mùa hè làm thêm còn hơn… “làm chính”. Ba mẹ tự hào về nó,bạn bè tin tưởng và ngưỡng mộ nó theo một cách không khó nhận ra, nó tự thấyhạnh phúc với cuộc sống của chính nó, trừ một điều- ờ, có lẽ chỉ một điều mà nógiấu kín từ lâu… từ cái hồi mà nó bắt đầu biết yêu hoa sữa…Hà Nội vào thu, nắng vàng nhạt màu nồng đượm nhường chỗ cho những ngọn giómong manh. Hôm nay, Nguyên như thấy mình chợt… trẻ lại (mặc dù nó cũng đãgià đâu?). Trút bỏ cái áo phông đen và quần bò bụi bặm hàng ngày, nó tò mò nhìnvào mình trong gương: một đứa con gái tươi tắn trong cái áo sơmi trắng và chiếcváy xanh thẫm hơi xòe khẽ buông xuống gối. “Giống mình hồi cấp 3 quá”- nó mỉmcười bước ra khỏi nhà, hôm nay CLB nó có buổi ra mắt chào đón các em sinh viênmới. Và nó- Hoàng Lê Nguyên lại xuất hiện để chuyện trò như một sinh viên năngđộng, mẫu mực mà “nhóc” nào mới vào cũng thầm mơ ước.Như mọi khi, nó chưa bao giờ chưa làm tốt vai trò của mình trong công việc, mấyđứa nhóc sau khi hỏi han chị Nguyên chán chê cũng đã tản mát ra về. Nó mủmmỉm cười nhớ lại hồi lần đầu tiên bước vào ngôi trường này, “cũng vô tư lự nhưthế, ấy vậy mà cũng đã 2 năm”. Lang thang bước, nó lại tìm ra cái ghế đá quenthuộc ở góc sân trường- một cái ghế đá đã cũ được kê gối đầu vào một gốc cây…hoa sữa to sù sì. Nguyên là thế, cái gì nó thích cũng cũ một chút và vô tình gắn vớihoa sữa một chút.Ngửa đầu lên tay ghế mát lịm, nó hướng mặt lên vòm lá xanh tìm một đốm trắng.Tháng này sữa chưa nở hoa, nó vẫn biết thế; nó chỉ làm vậy như một thói quen,một điều giản dị nhưng đủ khiến nó cảm thấy nhẹ đầu và hứng khởi tiếp tục chuỗicông việc dài bất tận. Và mỗi lần như thế, như một cái đồng hồ báo thức, cái điềunó giấu ấy lại trở về với nó, nhẹ nhàng và lắng đọng…Đang nhắm mắt mơ màng, Nguyên giật nảy mình bởi một tiếng nói… ồm ồm ”Bạn cho tôi hỏi phòng B501ở đâu nhỉ?” Thực ra khách quan mà nói là… trầmtrầm, chỉ vì lúc ấy nó tức người đã phá ngang phút giây thư giãn của nó mà nóithế… cho bõ ^ ^. Mở choàng mắt ngơ ngác, nó định thần nhìn lại… con ngườibằng xương bằng thịt đang đứng ngay trước mặt nó. Anh ta có một đôi mắt nâubiết nói. Nó ngây người. Thấy nó có vẻ hoảng hốt như thế, anh ta cũng vội vàngnói lấp:- Xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi phòng B501 ở đâu thôi. Tôi mới đến trường này lần đầunên không rõ lắm. Xin lỗi đã làm phiền bạnThói quen lịch sự cố hữu trong công việc lôi nó trở về với thực tại. Nó vội vàng:- À, không sao ạ. Anh đi qua gốc cây này rồi rẽ phải, qua một dãy nhà đến tòa nhàmàu vàng 5 tầng đó.- Cám ơn em, thấy phòng học đề B501 mà không biết ở đâu. Chào em nhé, anh đihọc đây.Và anh đi nhanh như một cơn gió. Nguyên nhìn theo chưa kịp định thần. Mắt nâuvà cái balo đen nhỏng trên lưng tinh nghịch ...