Danh mục

Năm tháng đi qua

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 130.13 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Anh Hải tuyên bố cưới vợ. Cả nhà giật mình. Chưa hết, vợ anh không ai khác chính là chị Hoan, người đàn bà vừa già vừa xấu, hơn anh một tuổi. Vấn đề gì, con trai sự nghiệp mới là hàng đầu, cưới vợ mà có cơ hội thăng tiến thì cưới, đó cũng là một cách, anh thủng thẳng vậy
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Năm tháng đi quaNăm tháng đi quaAnh Hải tuyên bố cưới vợ. Cả nhà giật mình. Chưa hết, vợ anh không ai khácchính là chị Hoan, người đàn bà vừa già vừa xấu, hơn anh một tuổi. Vấn đề gì, contrai sự nghiệp mới là hàng đầu, cưới vợ mà có cơ hội thăng tiến thì cưới, đó cũng làmột cách, anh thủng thẳng vậy. Xe hoa tiến thẳng từ khách sạn Kim Liên về NghĩaĐô sau bữa tiệc. Ngôi nhà ba tầng rưỡi lộng lẫy đã đợi anh.Người thì mừng cho mẹ tôi, đẻ con trai mà chẳng phải lo gì nhà cửa, tương lai lạixán lạn, bố vợ anh là người có quyền lực, sau khi chính thức trở thành con rể anhsẽ chuyển sang công ty ông, đảm nhận chân trợ lý giám đốc. Hơn cả trúng xổ số.Người lại cho thế là nhục. Có mỗi thằng con mà cũng không lo được cho đến nơiđến chốn. Chẳng biết mẹ nghĩ gì, chỉ thấy rầu rầu.Anh Hải vừa chuyển đi thì chị Nam về, mang theo cái bụng to tướng. Ở bên đóthêm ngày nào thì con chậm đẻ ngày đó. Nhà có con dâu chửa mà suốt ngày khóithan tổ ong sặc sụa, đi tắm phải bê từng chậu nước, không cẩn thận ngã sóng soàikhi nào không biết, được cái phòng khách thì bà chị gái lại mượn làm nhà trẻ tư,suốt ngày tiếng trẻ con khóc léo nhéo. Thôi thì mỗi người nhịn một tí, tôi chuyểnlên gác xép cùng cái Thủy, nhường hai mẹ con chị một góc phòng khách, cũng làphòng ăn, phòng ngủ cho cả nhà. Dụ mãi vợ vẫn không chịu về, anh Cách vài tốilại sang thăm nom hai mẹ con, có khi ngủ lại. Chồng gì mà “kém tắm”, vợ đẻ đếnnơi rồi cũng chẳng biết lo, cùng lắm thì ra thuê nhà trọ, ngồi trên gác xép cái Thủylàu bàu. Mày thì biết gì, tiền thuê nhà trọ đó dành bổ dưỡng cho hai mẹ con chẳnghơn sao, nhà mẹ đẻ chứ xa ngái gì mà ngại, lo ôn bài đi, tuần tới thi rồi đấy, sợ conbé phân tâm, tôi gạt... Trùm chăn kín mặt rồi, con bé còn kéo tôi dậy, chị Nam maycó người rước, cũng còn hơn cái thân chị.Thầy bói phán tình duyên tôi lận đận, phải yêu đến người thứ ba mới cưới được.Hững hờ nghe rồi bỏ đấy nhưng vẫn mỉm cười với mình, nghĩa là chưa dừng lại ởQuân. Người con trai lướt nhẹ làn môi lên má tôi lần đầu tiên không phải là Quân.Đó là một kỷ niệm mãi mãi trong sâu thẳm tâm hồn tôi. Về một đêm Hà Nội langthang khi ngày mai Châu đã sang tận trời Âu cùng bố mẹ. Khi đó tôi sắp thi tốtnghiệp còn mối tình đầu mới chập chững vào cấp ba. Sau này thỉnh thoảng tôi lạimơ thấy Châu, những hình ảnh chập chờn không rõ ràng. Rồi, sau một đêm mơnhư thế, tôi biết tin Châu bị tai nạn, mất sau khi đưa vào viện được hai tiếng. Sánghôm sau đến trường tôi nhận được thư Châu, một chiếc lá xanh ép trong đó với lờiđề tặng Em đã tìm thấy lá diêu bông. Sau này mỗi lần chạm vào má Quân tôi lạirùng mình vì làn môi lướt nhẹ và ánh mắt không phải là một cậu bé con nữa: ChờChâu về... có được không. Châu có biết rằng khi đó tôi cũng run rẩy trong mộttrạng thái đầy xao xuyến. Châu có biết rằng Châu đã luôn có mặt trong suy nghĩcủa tôi, trước đó, và cả những ngày không được gặp sau này... và đến tận cả bâygiờ... Quân là dân kinh tế, anh tính niềm vui, nỗi buồn bằng những con số. Khôngđể ý những tiếng thở dài hay những reo vui trong tôi khi những cánh hoa rã rời vềchiều, khi tia nắng mặt trời nhảy nhót trong một sớm mùa đông nhưng lại ầm ĩ lênkhi tôi thông báo chị Nam định về nhà mẹ sinh con. Cũng phải, vì đó là chuyệnlớn. Cái Thủy sắp thi đại học, tôi đang con gái, có bà đẻ trong nhà không gai sao;bà ấy mà nằm vạ đó thì khổ em chứ còn ai nữa. Cũng phải, mẹ tôi không thể chạyra chạy vào để lo việc này việc kia nhanh nhẹn như những người đàn bà khác ởtuổi gần sáu mươi được nữa, công việc của tôi thì lại chủ yếu làm ở nhà. Nhưng cáisự phải của Quân cứ gờn gợn lên trong tôi một cảm giác gì đó.Họp gia đình. Chị Hoan viện lý do công việc không đến được. Mà cô ta thì biết gìvề cái nhà này mà tham gia. Kéo cả thằng Quân đến nữa, sớm muộn gì nó chẳng làcon rể nhà này, để xem tao nói đúng không, ai đời nhà chồng không ở về đây làmkhổ cả nhà, anh Hải đỏ mặt. Chị Nam quay sang anh rể chì chiết, chỉ cần bà chịnhà anh đừng tha mấy đứa con nít đó về nhà nữa mà cũng không xong, xem có chỗnào để thở nữa không mượn nốt luôn. Anh rể đưa cái nhìn cầu cứu sang mẹ. Mẹvẫn cái vẻ lặng lẽ ấy. Mà cái nhà anh cũng hơn gì nhà này, sao coi thường nhauvậy, con dâu sang đây cả tuần cũng không đến thưa lấy một lời, hay khinh nhà tôikhông có bố. Không biết nói gì hơn nữa anh Hải quay sang cậu em rể. Nhắc đến bốai nấy sa sầm mặt, tôi đưa mắt nhìn anh Hải. Có lẽ anh đã quá kích động khôngkiềm lời được. Cái Thủy kéo ri-đô lại cho mẹ nằm yên tĩnh. Anh Hải bỏ về, khóchịu vì vẫn chưa đẩy được cô em ra khỏi nhà. Tôi leo lên gác dịch nốt đống tàiliệu, nhưng không thể nào tập trung. Hai phần ba phòng khách chỉ còn vợ chồngchị Nam, lặng thinh.Hình ảnh bố đã mờ nhạt, mờ nhạt dần trong tâm trí chị em chúng tôi. Người ta bảobố tôi đi đâu rồi mất tích luôn. Bà ngoại tôi lại nói rằng bố vào Đồng Nai, bị ngườita mua chuộc rồi ở lại không về được, nghe đâu cũng có ba đứa con trong đó. Mẹtôi chỉ biết khóc cho số phận. Chúng tôi tự nhi ...

Tài liệu được xem nhiều: