Danh mục

Nắng Huyền

Số trang: 3      Loại file: pdf      Dung lượng: 121.49 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Thư Viện Số

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (3 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tác giả Trần Ðức Tài là một cây bút khá độc đáo. Chưa từng tốt nghiệp đại học, nhưng Tài lại là một dịch giả khá quen thuộc của các NXB Văn học, Trẻ, tạp chí Văn học nước ngoài, mà Truyện Kafka (NXB Văn học) là một tác phẩm dịch tiêu biểu của Tài. Anh còn là một cây bút viết lý luận nhiếp ảnh, vừa đoạt giải lý luận của Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh VN qua tác phẩm Nhiếp ảnh kỹ thuật số. Trần Ðức Tài còn là guitarist có hạng, một chuyên gia tin học về...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng Huyềnvietmessenger.com Trần Ðức Tài Nắng HuyềnTác giả Trần Ðức Tài là một cây bút khá độc đáo. Chưa từng tốt nghiệp đại học, nhưng Tàilại là một dịch giả khá quen thuộc của các NXB Văn học, Trẻ, tạp chí Văn học nước ngoài,mà Truyện Kafka (NXB Văn học) là một tác phẩm dịch tiêu biểu của Tài. Anh còn là một câybút viết lý luận nhiếp ảnh, vừa đoạt giải lý luận của Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh VN qua tác phẩmNhiếp ảnh kỹ thuật số. Trần Ðức Tài còn là guitarist có hạng, một chuyên gia tin học vềmạng... Trong sáng tác văn học, Trần Ðức Tài vẫn còn đang tiếp tục thử nghiệm. Nhưnghình như những thử nghiệm của anh cũng gợi được hy vọng...Anh gạt tấm chăn sang một bên, mở mắt ra đối diện với bóng tối. Anh biết trời đã sáng.Người anh gây gây lạnh nhưng hai bàn chân lại ấm dần lên. Cái hơi nóng ấy chầm chậm lantỏa ngược lên đầu và xộc vào mũi anh mùi hanh khô của nắng mai đang ùa vào phòng. Thờigian đối với anh lâu nay chỉ là một khái niệm âm thanh hay những cảm giác nóng lạnh nhưthế, nhưng không làm sao anh quen được sự mù lòa. Cái ý thức rằng mình đã từng nhìnthấy luôn làm anh choáng váng mỗi lần bừng tỉnh khỏi thế giới mộng mị của giấc ngủ và rơingã vào thế giới tỉnh táo của thực tại. Anh nằm im nhìn trừng trừng vào buổi sáng màu đêmtìm kiếm mỏi mòn một cảm giác thân thiết trong cái cõi thăm thẳm ấy. Mỗi lần thức dậy làmỗi lần anh ước ao phải chi mình bị mù ngay từ thuở lọt lòng. Như vậy anh sẽ được bìnhyên trong sự đen tối bình đẳng giữa ý thức và mộng mị, giữa ban ngày và ban đêm. Anhkhông thể tự đánh lừa mình là ánh sáng không tồn tại khi những giấc mơ anh vẫn rực rỡ sắcmàu. Ngay cả sự mù lòa trong mơ cũng lấp lánh và rất dịu dàng. Nhưng khi giấc mơ đã tanbiến thì chỉ còn mỗi một nỗi đau quánh đặc đen đúa: niềm khao khát tuyệt vọng được nhìnthấy lại ánh sáng trong phút chốc và trút cạn linh hồn trong một cái nhìn.Anh ngồi dậy, dò dẫm đặt hai bàn chân trần trên mặt sàn lạnh. Ngôi nhà im ắng không mộttiếng động. Vợ anh đã đi tự bao giờ. Anh muốn khua lên một âm thanh; làm rơi vỡ một cái gìđể cảm thấy không lẻ loi, để có thể nhận ra một sự vật quen thuộc bằng cách nghe ngóngnhưng đồng thời lại sợ hãi chính sự nhận biết này. Bóng tối mù lòa đã biến mọi điều thânthiết của anh trở thành xa lạ và một gợi nhớ nhỏ nhặt về chúng đều làm anh tổn thương.Nhưng anh phải làm một điều gì đó nếu không thì anh phát điên mất. Anh sờ soạng trongkhoảng không tăm tối trước mặt tìm một điểm tựa. Bàn tay chạm vào chiếc bàn và một cảmgiác mơ hồ xâm chiếm lấy anh. Không phải là sự gợi nhớ đau đớn về những điều quenthuộc mà là một cái gì khác. Dưới mấy đầu ngón tay anh là một cái gì đó vừa khô khan vừatrơn trượt; vừa bám dính vừa vụn vỡ; vừa rắn chắc vừa xốp mịn. Một cái gì khác hơn mọingày đã xuất hiện trên chiếc bàn anh vẫn dùng làm điểm tựa mỗi khi thức giấc. Anh níu lấycạnh bàn đứng lên rồi buông tay. Cái cảm giác mơ hồ ấy vẫn còn vướng mắc trên đầu ngón.Như thách thức. Như đe dọa. Anh thấy e sợ mà không biết mình e sợ gì. Anh linh cảm mộtsự mất mát nào đang xảy ra. Một mất mát còn ghê gớm hơn cả sự mất đi ánh sáng. Anhcăng tai nghe ngóng sự tĩnh mịch đen ngòm chung quanh, cố trấn tĩnh lại. Chẳng có gì hết,anh tự nhủ; chẳng có gì lạ cả đâu.Anh dò dẫm đi tới chiếc tủ để máy cassette. Anh thèm khát một tiếng nhạc để xua tan cáilạnh lẽo ngột ngạt trong căn phòng, cái lạnh từ lòng anh tỏa ra và dìm ngập chính anh. Lâulắm rồi anh chưa nghe nhạc lại. Khi mới bị mù, anh đã uất ức muốn đập vỡ cái máy cassettekhi anh không thể nào tìm được bản nhạc mình muốn nghe trong số hàng trăm băng nhạcmà anh đã chắt chiu suốt bao năm trước đó. Anh đã lấy bừa một cuộn băng, mò mẫm chovào máy, nhấn nút và lại tắt ngay khi nhận ra đó không phải là cuộn băng có bài nhạc anhcần nghe. Cho cuộn băng vào hộp, để sang một góc, vớ lấy cuộn băng khác cho vào máy,mở máy nghe qua và tắt tức thì, rồi lấy băng ra cho vào hộp, rồi lại gạt sang một góc tìmcuộn băng nữa. Cuộc kiếm tìm tuyệt vọng ấy đã làm anh phẫn nộ sau khi mày mò đánh vậthàng chục lần mà vẫn không tìm thấy bài nhạc anh ao ước muốn nghe. Anh căm uất sự bấtlực của mình và không đụng đến chiếc máy cassette nữa kể từ dạo ấy. Nhưng hôm nay,anh cần một giai điệu để khuấy tung lòng mình lên và dội vào đó chút ấm áp của hoài niệmhay chút hy vọng mong manh. Anh sờ soạng đặt hai bàn tay lên hàng hàng lớp lớp băngnhạc chồng chất và lại nhận ra cái cảm giác dính rít ghê sợ ban nãy.Bây giờ thì anh biết đích xác cái gì đã gây cho anh cảm giác này. Bụi. Anh đã từng nhìn thấybụi nhưng có bao giờ anh sờ chạm vào bụi bặm đâu. Chỉ nhác thấy bụi bẩn là anh đã vungchổi lên quét sạch. Bây giờ anh mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của nó. Bụi sẽ phủlấp tất cả, biến mọi điều thân quen trở thành cũ kỹ và xa lạ nếu không có con mắt nào nhìnthấy và bàn tay nào quét sạch nó đi. Bản thân anh hẳn cũng đã trở thành bụi bặm đối vớimọi người, kể cả vợ anh - người ...

Tài liệu được xem nhiều: