Danh mục

NÀNG TIÊN ÁO TRẮNG

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 112.77 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Như cuốn phim quay chậm, Em thường đến trong mơ. Bàn tay em rất ấm, Ðôi môi em đợi chờ. Ngày nhỏ nhà hai đứa Cách nhau một cánh đồng. Anh tặng em hoa sữa, Em quẳng đi, nhớ không ? Và lớn lên, có lẽ Ta đã thầm yêu nhau. Mà hình như không thế Cái thuở ấy ban đầu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NÀNG TIÊN ÁO TRẮNG NÀNG TIÊN ÁO TRẮNGTrong tập thơ Bàn tay hình chiếc lá của tôi xuất bản năm 1997 có một bài thếnày: Nàng tiên áo trắng Như cuốn phim quay chậm, Em thường đến trong mơ. Bàn tay em rất ấm, Ðôi môi em đợi chờ. Ngày nhỏ nhà hai đứa Cách nhau một cánh đồng. Anh tặng em hoa sữa, Em quẳng đi, nhớ không ? Và lớn lên, có lẽ Ta đã thầm yêu nhau. Mà hình như không thế - Cái thuở ấy ban đầu. Một lần, sau buổi học Ta dừng lại đầu thôn, Em nhìn anh trách móc, Hình như chờ được hôn. Hình như anh nhận thấy, Cũng có thể là không, Nhưng cả hai lúc ấy Ðứng lặng im giữa đồng. Rồi anh đi, đi xa. Còn trẻ con, e thẹn, Hình như hai chúng ta Không nói lời hò hẹn. Và bất ngờ, một hôm, Biết không, anh đã khóc Nghe tin em trúng bom Ở ngã ba Ðồng Lộc. Cũng từ đấy, trong mơ, Như trong phim quay chậm, Với đôi môi đợi chờ, Với bàn tay rất ấm Em thường đến cùng anh, Buồn buồn nhìn, im lặng. Em - nỗi đau của anh. Em - nàng tiên áo trắng.Nếu có thể gọi là tình yêu, thì đó là mối tình đầu của tôi. Thơ mộng và buồn nhưhầu hết những mối tình đầu khác. Và nếu chỉ để nói về nó, có lẽ với chừng ấydòng, bài thơ đã nói đủ.Trong ký ức mọi người, đặc biệt khi về già, những mối tình như thế luôn là một kỷniệm lãng mạn, không rõ nét và đẹp. Người ta thường chỉ muốn giữ lại và nâng niunhững kỷ niệm đẹp. Tuy nhiên, đấy không phải là điều tôi muốn nói ở đây. Câuchuyện này của tôi có ý nghĩa khác hẳn. Suốt nhiều năm qua tôi thường nghĩ, hayđúng hơn, bị ám ảnh bởi hình ảnh nàng tiên áo trắng vẫn đêm đêm đến cùng tôitrong giấc ngủ, với bàn tay rất ấm và đôi môi đợi chờ như đã viết.Trong thơ, ít hoặc nhiều những sự việc có thật đã được thi vị hóa. Nàng tiên áotrắng là Liên, cô bạn gái tuổi học trò của tôi. Nhà hai đứa không cách nhau mộtcánh đồng, mà cùng thôn, chỉ khác ngõ. Vâng, chúng tôi chơi thân với nhau, rấtthân. Có thể gọi yêu nhau cũng được, mặc dù ở lứa tuổi ấy vào thời ấy, chúng tôichưa hiểu thế nào là tình yêu nên khó có thể làm cái việc gọi là tỏ tình, lại càngkhông thể nói đến chuyện thề ước. Ðơn giản thích nhau, yêu nhau, nhưngchẳng ai nói gì. Có thể lỗi tại tôi vì dẫu sao tôi cũng là con trai, đáng lẽ phải chủđộng. Nhưng lúc ấy tôi mới chỉ bước sang tuổi mười bảy. Thời ấy con trai mườibảy tuổi, lại ở nông thôn, ngờ nghệch lắm. Nói chung, hẵng còn là những đứa trẻ.Liên kém tôi một tuổi, học lớp dưới, nhưng là con gái, chắc cô nhạy cảm và pháttriển hơn tôi về chuyện này. Ðúng là có một lần tôi tặng cô mấy bông dâm bụt (chứkhông phải hoa sữa) hái trộm trong vườn bà Chắt Hoét, nhưng không hiểu sao côgiận dữ vứt đi. Sau đó vì tự ái, tôi chẳng bao giờ tặng hoa cho Liên nữa. Cũng cócả việc một lần cô nhìn tôi với vẻ trách móc, có thể là cái nhìn đắm đuối nhưngười ta vẫn nói, và cũng có thể chờ được hôn như trong thơ tôi viết. Tôi khôngbiết có đúng thế không, chỉ nhớ lúc ấy tôi đã không hôn Liên. Chưa một lần chúngtôi hôn nhau. Không phải không thích, mà vì ngượng, vì không biết hôn. Thế thôi.Chuyện này xẩy ra không phải một lần sau buổi học, ta dừng lại đầu thôn, mà ởtrong hầm trú ẩn.Hôm ấy đi học về, gần tới nhà thì bỗng máy bay Mỹ kéo đến ném bom Bến Kiềng.Chúng tôi vội chui xuống một trong những chiếc hầm được đào sẵn cạnh đấy. Nhàchúng tôi cách Bến Kiềng không xa. Bom nổ to lắm, và vì sợ, Liên cứ ôm chặt lấytôi. Tôi cũng sợ nhưng cố tỏ ra bình tĩnh để thể hiện sự dũng cảm của mình. Tôikhông chủ động ôm Liên, tất nhiên cũng không đẩy cô ra. Khi hết máy bay, Liênvẫn ôm chặt tôi. Có thể vì vẫn còn sợ, cũng có thể vì những lý do khác. Tôi khôngbiết. Cô ngước lên nhìn tôi hồi lâu. Ðến nay tôi còn nhớ rất rõ khuôn mặt cô lúc ấy.Một khuôn mặt thật xinh, thật trong trắng, đôi mắt tròn, ươn ướt và xa vời. Ðôi môimọng hé mở. Cặp vú nhỏ của cô áp chặt ngực tôi nóng ran. Thế mà không hiểu saotôi lại ngoảnh đi nơi khác. Chắc lúc ấy tôi trông đần độn và buồn cười lắm.Mấy tháng sau, chúng tôi xa nhau, không ngờ chẳng còn bao giờ gặp lại. Ngày 10tháng Tám năm 1967 tôi lên đường đi học xa (tôi nhớ chính ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: