NÀNG XUÂN HƯƠNG
Số trang: 7
Loại file: pdf
Dung lượng: 103.22 KB
Lượt xem: 4
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Ngày xưa ở tỉnh Bắc có nàng con gái trong trắng như hoa thủy tiên nên có tên là Xuân Hương. Cha nàng là một ông đồ nhà nghèo, đã mất từ lâu. Nàng ở với mẹ, hai mẹ con tần tảo nuôi nhau. Vào thời ấy, các cô gái con nhà gia thế thường được bố mẹ cho đi học. Xuân Huong lúc nhỏ có được bố dạy cho chữ nghĩa, nên cô cũng biết võ vẽ. Năm mười lăm tuổi, nàng xin phép mẹ đến học ở trường một cụ đồ già trong làng.Ngày ấy có một chàng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NÀNG XUÂN HƯƠNG NÀNG XUÂN HƯƠNGNgày xưa ở tỉnh Bắc có nàng con gái trong trắng như hoa thủy tiên nên có tên là XuânHương. Cha nàng là một ông đồ nhà nghèo, đã mất từ lâu. Nàng ở với mẹ, hai mẹ con tầntảo nuôi nhau. Vào thời ấy, các cô gái con nhà gia thế thường được bố mẹ cho đi học.Xuân Huong lúc nhỏ có được bố dạy cho chữ nghĩa, nên cô cũng biết võ vẽ. Năm mườilăm tuổi, nàng xin phép mẹ đến học ở trường một cụ đồ già trong làng.Ngày ấy có một chàng thư sinh đẹp trai họ Tống, tên là Như Mai, con một viên quan đầutỉnh. Vốn sẵn thông minh, chàng chuyên tâm vào nghiệp đèn sách, quyết nêu tên trênbảng vàng.Một hôm vào ngày tết đoan ngọ, Như Mai cùng một tiểu đồng đi dạo cảnh. Qua lớp họccủa cụ đồ già, chàng thoáng thấy có mấy cô gái đang nô đùa sau vườn một ngôi chùa cổ.Dưới gốc cây đa, có một cô bíu vào rễ phụ đu đi đu lại là là mặt đất, đó là nàng XuânHương. Sắc đẹp của nàng khiến chân chàng không đành cất bước. Hai thầy trò thơ thẩnhồi lâu trước cổng chùa. Chàng buột miệng khen:- Ôi! Ta đã từng nghe ca ngợi con gái xứ Bắc, nhưng chắc chưa có ai xinh bằng cô gáiđánh đu vừa rồi.Từ đó Như Mai thường lấy cớ đi lại ngôi chùa cổ. Tưởng nhớ đến người đẹp đánh đu, cóđường ngôi trắng giữa hai mái tóc xanh, khiến chàng mất ăn mất ngủ. Tiểu đồng thấy chủbiếng học thì khuyên dỗ hết lời, nhưng Như Mai vẫn không thể quên được. Một hôm thấychủ giục mình lại cùng đi chơi chùa, tiểu đồng đe mách với bố chàng. Như Mai năn nỉ:- Đừng. Nếu mày là tâm phúc của ta thì không những phải giấu kín cho ta, mà còn nêngiúp ta cho được việc.Tiểu đồng đáp:- Nếu quan lớn biết thì công tử bị phạt đã đành, còn tôi thân phận hèn hạ, chịu làm saonổi roi vọt.- Nếu thế thì ta sẽ ở nhà học bài, còn mày hãy vì ta một mình đi dò xem cô nàng tên là gì,con gái nhà ai, có cách gì gặp gỡ được chăng, thì ta sẽ trọng thưởng.Ba hôm sau, tiểu đồng trở về cho chủ biết về nàng Xuân Hương. Nó còn ghé vào tai dặnnhỏ:- Nếu công tử cho tôi một món tiền lớn, tôi sẽ bày cách làm cho công tử có thể gần gũi cônàng.Như Mai thủng thỉnh đáp:- Được! Mày muốn bao nhiêu cũng có, miễn là việc xong.Khi có tiền trong tay, tiểu đồng liền sắm cho chủ một bộ áo xống phụ nữ và dặn chàng:- Tôi thấy công tử có nước da trắng trẻo, bộ mặt và giọng nói y như con gái, nên nghĩrằng nếu công tử đóng bộ này vào thì không mấy chốc sẽ được làm quen với nàng. Côngtử thử mặc vào cho tôi xem.Quả nhiên sau khi cải trang, Như Mai đã biến thành một cô gái duyên dáng không một aicó thể ngờ là trai.Sau đó, theo lời kể của tiểu đồng, Như Mai tìm đến nhà Xuân Hương. Gặp bà mẹ nàng,Như Mai chào hỏi đon đả, nói dối mình là ái nữ của quan đầu tỉnh, năm nay tuổi vừa đôitám, học tại một trường gần đây, nhân ngày nghỉ đi mua ít tấm lụa. Bà mẹ Xuân Hươngkhông nghi ngờ gì cả, liền gọi con gái ra tiếp. Nghe nói Như Mai là con quan, lại họcgiỏi, Xuân Hương tỏ ra ân cần và muốn làm quen. Sau khi chuyện trò mua bán đã xong,nàng dặn lúc chia tay:- Thỉnh thoảng mời chị tới chơi hai ta cùng giảng bàn nghĩa sách.Từ đấy, Như Mai năng đến nhà Xuân Hương. Chẳng mấy chốc hai người đã trở thành đôibạn. Tài học của Như Mai làm cho Xuân Hương kính phục, thường nhờ vả về văn bài. Vềphía Như Mai, chưa bao giờ lòng chàng tràn ngập niềm vui đến như thế. Tuy vậy, chàngvẫn giữ lòng mình đứng đắn, chưa có gì tỏ ra sàm sỡ.Một hôm Xuân Huong rủ Như Mai ngủ lại nhà mình. Biết đây là dịp may hiếm có, nhưngNhư Mai cũng từ chối, lấy cớ là chưa được lệnh bố mẹ. Nhưng rồi sau đó ít lâu, một cơhội khác lại đến. Hôm ấy bà mẹ Xuân Hương về ăn giỗ quê ngoại. Thấy Như Mai đếnvừa đúng lúc, mẹ Xuân Hương bèn năn nỉ bảo ở lại với con mình mấy hôm để có chị cóem cho đỡ cô quạnh. Như Mai nhận lời. Buổi chiều hôm ấy, sau khi hai người đã vùi đầuchán chê vào thơ phú, bè rủ nhau đi dạo chơi trong vườn chùa. Họ vừa đi vừa đàm đạocho tới lúc trăng mọc. Bỗng dưng Xuân Hương hụt chân ngã chúi về phía trước, nhưngnàng đã được Như Mai nhanh tay ôn lấy, Xuân Hương thốt lên:- Cảm ơn chị. Ôi nếu chị là con trai thì tôi phải lòng chị mất!Như Mai đỡ lời ngay:- Nhớ lấy nhé! Một lời nói như ném châu gieo vàng. Chị sẽ cầu Phật bà độ cho hóa thànhcon trai. Lúc đó thì em có phải lòng nữa không?Đang đà nói đùa, Xuân Hương trả lời ngay:- Sao lại không. Tôi xin thề có trời đất...- Không được. Thề cá trê chui ống. Nếu thật thế thì hãy viết giấy cam đoan chị mới tin.- Khó gì, về nhà sẽ có ngay.Về đến nhà, Xuân Hương lập tức lên đèn, viết giấy đưa cho Như Mai. Đợi khi hai ngườilên giường, Như Mai bèn trút bỏ đồ cải trang thành một chàng trai khỏe mạnh. Thấy vậyXuân Hương chẳng còn hồn vía nào nữa, hai tay che mặt kêu lên:- Trời đất ơi! Ta mắc tay bợm già rồi. Ngươi là ai dám đến đây lừa ta. Ta kêu làng xómlên bây giờ.Nói đoạn ngồi dậy toan chạy, nhưng Như Mai đã nắm lấy tay nàng:- Nàng chớ sợ. Ta không làm hại nàng đâu. Rồi ta sẽ xin cưới nàng làm vợ.Nói rồi kể tất cả mọi việc c ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NÀNG XUÂN HƯƠNG NÀNG XUÂN HƯƠNGNgày xưa ở tỉnh Bắc có nàng con gái trong trắng như hoa thủy tiên nên có tên là XuânHương. Cha nàng là một ông đồ nhà nghèo, đã mất từ lâu. Nàng ở với mẹ, hai mẹ con tầntảo nuôi nhau. Vào thời ấy, các cô gái con nhà gia thế thường được bố mẹ cho đi học.Xuân Huong lúc nhỏ có được bố dạy cho chữ nghĩa, nên cô cũng biết võ vẽ. Năm mườilăm tuổi, nàng xin phép mẹ đến học ở trường một cụ đồ già trong làng.Ngày ấy có một chàng thư sinh đẹp trai họ Tống, tên là Như Mai, con một viên quan đầutỉnh. Vốn sẵn thông minh, chàng chuyên tâm vào nghiệp đèn sách, quyết nêu tên trênbảng vàng.Một hôm vào ngày tết đoan ngọ, Như Mai cùng một tiểu đồng đi dạo cảnh. Qua lớp họccủa cụ đồ già, chàng thoáng thấy có mấy cô gái đang nô đùa sau vườn một ngôi chùa cổ.Dưới gốc cây đa, có một cô bíu vào rễ phụ đu đi đu lại là là mặt đất, đó là nàng XuânHương. Sắc đẹp của nàng khiến chân chàng không đành cất bước. Hai thầy trò thơ thẩnhồi lâu trước cổng chùa. Chàng buột miệng khen:- Ôi! Ta đã từng nghe ca ngợi con gái xứ Bắc, nhưng chắc chưa có ai xinh bằng cô gáiđánh đu vừa rồi.Từ đó Như Mai thường lấy cớ đi lại ngôi chùa cổ. Tưởng nhớ đến người đẹp đánh đu, cóđường ngôi trắng giữa hai mái tóc xanh, khiến chàng mất ăn mất ngủ. Tiểu đồng thấy chủbiếng học thì khuyên dỗ hết lời, nhưng Như Mai vẫn không thể quên được. Một hôm thấychủ giục mình lại cùng đi chơi chùa, tiểu đồng đe mách với bố chàng. Như Mai năn nỉ:- Đừng. Nếu mày là tâm phúc của ta thì không những phải giấu kín cho ta, mà còn nêngiúp ta cho được việc.Tiểu đồng đáp:- Nếu quan lớn biết thì công tử bị phạt đã đành, còn tôi thân phận hèn hạ, chịu làm saonổi roi vọt.- Nếu thế thì ta sẽ ở nhà học bài, còn mày hãy vì ta một mình đi dò xem cô nàng tên là gì,con gái nhà ai, có cách gì gặp gỡ được chăng, thì ta sẽ trọng thưởng.Ba hôm sau, tiểu đồng trở về cho chủ biết về nàng Xuân Hương. Nó còn ghé vào tai dặnnhỏ:- Nếu công tử cho tôi một món tiền lớn, tôi sẽ bày cách làm cho công tử có thể gần gũi cônàng.Như Mai thủng thỉnh đáp:- Được! Mày muốn bao nhiêu cũng có, miễn là việc xong.Khi có tiền trong tay, tiểu đồng liền sắm cho chủ một bộ áo xống phụ nữ và dặn chàng:- Tôi thấy công tử có nước da trắng trẻo, bộ mặt và giọng nói y như con gái, nên nghĩrằng nếu công tử đóng bộ này vào thì không mấy chốc sẽ được làm quen với nàng. Côngtử thử mặc vào cho tôi xem.Quả nhiên sau khi cải trang, Như Mai đã biến thành một cô gái duyên dáng không một aicó thể ngờ là trai.Sau đó, theo lời kể của tiểu đồng, Như Mai tìm đến nhà Xuân Hương. Gặp bà mẹ nàng,Như Mai chào hỏi đon đả, nói dối mình là ái nữ của quan đầu tỉnh, năm nay tuổi vừa đôitám, học tại một trường gần đây, nhân ngày nghỉ đi mua ít tấm lụa. Bà mẹ Xuân Hươngkhông nghi ngờ gì cả, liền gọi con gái ra tiếp. Nghe nói Như Mai là con quan, lại họcgiỏi, Xuân Hương tỏ ra ân cần và muốn làm quen. Sau khi chuyện trò mua bán đã xong,nàng dặn lúc chia tay:- Thỉnh thoảng mời chị tới chơi hai ta cùng giảng bàn nghĩa sách.Từ đấy, Như Mai năng đến nhà Xuân Hương. Chẳng mấy chốc hai người đã trở thành đôibạn. Tài học của Như Mai làm cho Xuân Hương kính phục, thường nhờ vả về văn bài. Vềphía Như Mai, chưa bao giờ lòng chàng tràn ngập niềm vui đến như thế. Tuy vậy, chàngvẫn giữ lòng mình đứng đắn, chưa có gì tỏ ra sàm sỡ.Một hôm Xuân Huong rủ Như Mai ngủ lại nhà mình. Biết đây là dịp may hiếm có, nhưngNhư Mai cũng từ chối, lấy cớ là chưa được lệnh bố mẹ. Nhưng rồi sau đó ít lâu, một cơhội khác lại đến. Hôm ấy bà mẹ Xuân Hương về ăn giỗ quê ngoại. Thấy Như Mai đếnvừa đúng lúc, mẹ Xuân Hương bèn năn nỉ bảo ở lại với con mình mấy hôm để có chị cóem cho đỡ cô quạnh. Như Mai nhận lời. Buổi chiều hôm ấy, sau khi hai người đã vùi đầuchán chê vào thơ phú, bè rủ nhau đi dạo chơi trong vườn chùa. Họ vừa đi vừa đàm đạocho tới lúc trăng mọc. Bỗng dưng Xuân Hương hụt chân ngã chúi về phía trước, nhưngnàng đã được Như Mai nhanh tay ôn lấy, Xuân Hương thốt lên:- Cảm ơn chị. Ôi nếu chị là con trai thì tôi phải lòng chị mất!Như Mai đỡ lời ngay:- Nhớ lấy nhé! Một lời nói như ném châu gieo vàng. Chị sẽ cầu Phật bà độ cho hóa thànhcon trai. Lúc đó thì em có phải lòng nữa không?Đang đà nói đùa, Xuân Hương trả lời ngay:- Sao lại không. Tôi xin thề có trời đất...- Không được. Thề cá trê chui ống. Nếu thật thế thì hãy viết giấy cam đoan chị mới tin.- Khó gì, về nhà sẽ có ngay.Về đến nhà, Xuân Hương lập tức lên đèn, viết giấy đưa cho Như Mai. Đợi khi hai ngườilên giường, Như Mai bèn trút bỏ đồ cải trang thành một chàng trai khỏe mạnh. Thấy vậyXuân Hương chẳng còn hồn vía nào nữa, hai tay che mặt kêu lên:- Trời đất ơi! Ta mắc tay bợm già rồi. Ngươi là ai dám đến đây lừa ta. Ta kêu làng xómlên bây giờ.Nói đoạn ngồi dậy toan chạy, nhưng Như Mai đã nắm lấy tay nàng:- Nàng chớ sợ. Ta không làm hại nàng đâu. Rồi ta sẽ xin cưới nàng làm vợ.Nói rồi kể tất cả mọi việc c ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Nàng Xuân Hương truyện ngụ ngôn truyện cổ tích truyện dân gian truyện thiếu nhiGợi ý tài liệu liên quan:
-
Sự ra đời của các loại gấu bông nổi tiếng
10 trang 294 0 0 -
Truyện Quyền của người biểu diễn
35 trang 205 0 0 -
3 trang 184 0 0
-
Bách Quỷ Dạ Hành Truyện (Nurarihyon no Mago) _ Tập 49
79 trang 138 0 0 -
4 trang 117 0 0
-
Truyện tranh Bowling King (Vua Bowling) - Tập 2
77 trang 111 0 0 -
Tính đối thoại trong một số truyện viết cho thiếu nhi của Võ Diệu Thanh
11 trang 99 0 0 -
158 trang 75 0 0
-
15 trang 72 0 0
-
9 bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình
3 trang 62 0 0