NẾU CÒN SỐNG, CHỊ Ở ĐÂU?
Số trang: 10
Loại file: pdf
Dung lượng: 115.70 KB
Lượt xem: 8
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
"Tôi là Nguyễn Văn Biên, lái xe, thuộc công ty X. Bộ Lâm nghiệp. Cách đây hai mươi ba năm, vào một đêm trời mưa to cuối tháng chín năm 1967, trên đường từ Châu Yên tới Sơn La, có một cô gái vẫy tay xin đi nhờ xe. Lúc ấy trời đã khuya, rừng núi vắng vẻ. Cô gái trạc hai mươi tuổi, đầu đội nón, tay xách chiếc túi nhỏ, quần áo ướt sũng, nói đi nhỡ đường gặp mưa bị cảm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NẾU CÒN SỐNG, CHỊ Ở ĐÂU? NẾU CÒN SỐNG, CHỊ Ở ĐÂU?Tôi là Nguyễn Văn Biên, lái xe, thuộc công ty X. Bộ Lâm nghiệp. Cách đây haimươi ba năm, vào một đêm trời mưa to cuối tháng chín năm 1967, trên đường từChâu Yên tới Sơn La, có một cô gái vẫy tay xin đi nhờ xe. Lúc ấy trời đã khuya,rừng núi vắng vẻ. Cô gái trạc hai mươi tuổi, đầu đội nón, tay xách chiếc túi nhỏ,quần áo ướt sũng, nói đi nhỡ đường gặp mưa bị cảm. Tôi cho cô lên xe. Trên xe chỉcó mình tôi. Đi được một quãng, tôi dừng xe định giở trò cưỡng đoạt cô gái. Côcương quyết chống đỡ. Tôi dọa nếu không chịu, sẽ đuổi xuống. Cô gái khóc, vanxin đừng làm thế vì cô đang ốm, có thể chết. Thấy tôi vẫn một mực không thay đổiý kiến, cô vùng ra được và nhảy xuống đường. Tôi ngồi trên xe, đoán cô khôngdám ở lại một mình vì chỗ có người gần nhất cách đấy cũng hơn hai mươi kilômét.Nhưng cô gái vẫn ôm mặt khóc dưới trời mưa tầm tã, người run lên vì lạnh... Cuốicùng tôi cho xe chạy tiếp. Đêm ấy tới trạm, bình tĩnh trở lại, tôi rất ân hận việc làmcủa mình, nhất là việc vì tôi cô có thể chết. Vì vậy tôi quay xe lại tìm nhưng khôngthấy cô đâu. Sau này nhiều lần tôi đến các nông trường và bản lân cận tìm cô, tuynhiên, mọi cố gắng của tôi đều vô íchNay cô ở đâu, nếu còn sống, xin báo cho tôi ở số nhà... phố Long Châu, Hà Nội, đểtôi tìm đến cô xin tha thứ cho việc làm tội lỗi kia của tôi. Nguyễn Văn Biên.Bà Bảo Châu đặt tờ giấy xuống bàn, ngả lưng vào chiếc ghế da rồi không hiểu saongồi thờ thẫn hồi lâu. Đang giờ nghỉ trưa, mỗi người một nơi. Trong phòng chỉ cònlại Bích Phương, cô thư ký xinh đẹp vừa ăn xong đang ngồi soi gương sau chiếcmáy chữ.Bà liếc qua những tờ tiếp của tập giấy được xếp ngay ngắn trước mặt, rồi hỏi:- Ý kiến mọi người thế nào về tin của ông lái xe này?Bích Phương còn bậm môi, dướn mắt thêm lần nữa trước gương rồi mới ngẩng đầuđáp:- Dạ thưa cô, anh em nói đây là trường hợp khác thường nên chờ ý kiến cô xem cónên phát không, sau mới trình lên Ban duyệt. Các tin khác không có gì đặc biệt,chú Đại đã ký thay cô.Mấy ngày vừa rồi bà Bảo Châu đi công tác xa nên đương nhiên ông Đại phó phòngthay bà quản lý phòng này, phòng Thông tin kinh tế xã hội của Đài phát thanh. Imlặng một chốc, bỗng Bích Phương quay sang bà, nói:- Cái ông lái xe Biên này kể cũng lạ, cô nhỉ? Giận mà cũng thương ông ta...- Bề ngoài trông ông ta thế nào? - Bà Bảo Châu hỏi. - Khi đến đưa tin, cô có gặpông ta không?- Dạ không, tin này được đăng ký từ sáng hôm kia, lúc ấy cháu có việc đi vắng...Thế cô đồng ý cho phát chứ ạ?- Để cô xem đã. - bà Bảo Châu lơ đễnh đáp.Rồi bà đứng dậy, thong thả đi xuống căng-tin ăn trưa.Bà Bảo Châu năm nay đã ngoài năm mươi, không thể gọi là xinh nhưng có vẻngoài đẫy đà, phúc hậu. Tóc bà còn đen và rất dài, những hôm nóng nực, bà buộcthành một túm to sau gáy. Bà về làm việc ở Đài ngay sau khi tốt nghiệp khoa văntrường Tổng hợp. Suốt nhiều năm bà làm phóng viên, đi đây đi đó rất xông xáo.Gần đây phần vì có tuổi, phần vì không còn ai thích hợp hơn, bà được điều sangphụ trách phòng này. Tuy mới thành lập nhưng công việc ở đây khá bận rộn. Ngàynào đến cơ quan, bà cũng thấy có nhiều người đến xin đăng ký quảng cáo hàng hóacho xí nghiệp mình, hoặc quảng cáo các lớp ngoại ngữ, khiêu vũ, âm nhạc... Mộtphần không nhỏ trong số họ đến nhờ bà giúp tìm trẻ lạc, tìm người tâm thần bỏ nhàlang thang, đặc biệt là tìm lại những người thân bị lưu lạc nhiều năm về trước.Chính những người này làm bà yêu thích công việc.Hàng ngày đọc các tờ đăng ký, bà cảm thấy như được đưa trở lại quá khứ đaubuồn, nhiều khi đến mức không thể tin nổi. Trước mắt bà hiện lên những đoànngười rách rưới, gầy còm, dắt díu nhau đi xin ăn rồi ngã gục chết bên vệ đường,những cảnh cho con, vứt con, những cảnh ra đi vì uất hận, vì miếng ăn và vì nhiềulý do khác. Tai họa như cơn bão khủng khiếp ập xuống đầu những số phận đángthương, dập vùi họ, đưa họ đi xa mỗi người một nơi. Rồi hàng chục năm sau đó họsống trong lo lắng, dằn vặt và thương nhớ... Họ vất vả tìm đến nhau, muốn biết aicòn, ai mất, muốn được bộc lộ lòng mình... nhưng không biết phải làm gì, nhờ ai.Nay bỗng xuất hiện cái phòng của bà, thế là người ta bám lấy bà như người chếtđuối bám cọng rơm nhỏ, dù chẳng mấy hy vọng nhưng còn hơn không có gì đểbám. Còn bà, không hiểu sao bà thấy như mình cũng phần nào có lỗi trong nhữngbi kịch ấy của quá khứ. Bà tự cho mình có trách niệm phải giúp họ, phải góp phầnhàn gắn những mảnh vỡ cuộc đời họ. Một bé gái mười tuổi cầm đồng bạc duy nhấtđi chợ đong gạo cho mười miệng ăn trong gia đình, không may để mất tiền, sợ vềnhà mẹ mắng, bố đánh, nên em đã bỏ đi biệt tăm. Nếu còn sống, nay em đã gần sáumươi. Em ở đâu? Các anh chị và bà mẹ của em đang nhờ bà Bảo Châu tìm hộ.Có hai ông già từ tỉnh xa đến gặp bà, kể rằng vào năm 1945 không nỡ nhìn conchết đói, họ phải đem cho đứa bé kháu nhất trong số bốn người con của mình. Nólà một ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NẾU CÒN SỐNG, CHỊ Ở ĐÂU? NẾU CÒN SỐNG, CHỊ Ở ĐÂU?Tôi là Nguyễn Văn Biên, lái xe, thuộc công ty X. Bộ Lâm nghiệp. Cách đây haimươi ba năm, vào một đêm trời mưa to cuối tháng chín năm 1967, trên đường từChâu Yên tới Sơn La, có một cô gái vẫy tay xin đi nhờ xe. Lúc ấy trời đã khuya,rừng núi vắng vẻ. Cô gái trạc hai mươi tuổi, đầu đội nón, tay xách chiếc túi nhỏ,quần áo ướt sũng, nói đi nhỡ đường gặp mưa bị cảm. Tôi cho cô lên xe. Trên xe chỉcó mình tôi. Đi được một quãng, tôi dừng xe định giở trò cưỡng đoạt cô gái. Côcương quyết chống đỡ. Tôi dọa nếu không chịu, sẽ đuổi xuống. Cô gái khóc, vanxin đừng làm thế vì cô đang ốm, có thể chết. Thấy tôi vẫn một mực không thay đổiý kiến, cô vùng ra được và nhảy xuống đường. Tôi ngồi trên xe, đoán cô khôngdám ở lại một mình vì chỗ có người gần nhất cách đấy cũng hơn hai mươi kilômét.Nhưng cô gái vẫn ôm mặt khóc dưới trời mưa tầm tã, người run lên vì lạnh... Cuốicùng tôi cho xe chạy tiếp. Đêm ấy tới trạm, bình tĩnh trở lại, tôi rất ân hận việc làmcủa mình, nhất là việc vì tôi cô có thể chết. Vì vậy tôi quay xe lại tìm nhưng khôngthấy cô đâu. Sau này nhiều lần tôi đến các nông trường và bản lân cận tìm cô, tuynhiên, mọi cố gắng của tôi đều vô íchNay cô ở đâu, nếu còn sống, xin báo cho tôi ở số nhà... phố Long Châu, Hà Nội, đểtôi tìm đến cô xin tha thứ cho việc làm tội lỗi kia của tôi. Nguyễn Văn Biên.Bà Bảo Châu đặt tờ giấy xuống bàn, ngả lưng vào chiếc ghế da rồi không hiểu saongồi thờ thẫn hồi lâu. Đang giờ nghỉ trưa, mỗi người một nơi. Trong phòng chỉ cònlại Bích Phương, cô thư ký xinh đẹp vừa ăn xong đang ngồi soi gương sau chiếcmáy chữ.Bà liếc qua những tờ tiếp của tập giấy được xếp ngay ngắn trước mặt, rồi hỏi:- Ý kiến mọi người thế nào về tin của ông lái xe này?Bích Phương còn bậm môi, dướn mắt thêm lần nữa trước gương rồi mới ngẩng đầuđáp:- Dạ thưa cô, anh em nói đây là trường hợp khác thường nên chờ ý kiến cô xem cónên phát không, sau mới trình lên Ban duyệt. Các tin khác không có gì đặc biệt,chú Đại đã ký thay cô.Mấy ngày vừa rồi bà Bảo Châu đi công tác xa nên đương nhiên ông Đại phó phòngthay bà quản lý phòng này, phòng Thông tin kinh tế xã hội của Đài phát thanh. Imlặng một chốc, bỗng Bích Phương quay sang bà, nói:- Cái ông lái xe Biên này kể cũng lạ, cô nhỉ? Giận mà cũng thương ông ta...- Bề ngoài trông ông ta thế nào? - Bà Bảo Châu hỏi. - Khi đến đưa tin, cô có gặpông ta không?- Dạ không, tin này được đăng ký từ sáng hôm kia, lúc ấy cháu có việc đi vắng...Thế cô đồng ý cho phát chứ ạ?- Để cô xem đã. - bà Bảo Châu lơ đễnh đáp.Rồi bà đứng dậy, thong thả đi xuống căng-tin ăn trưa.Bà Bảo Châu năm nay đã ngoài năm mươi, không thể gọi là xinh nhưng có vẻngoài đẫy đà, phúc hậu. Tóc bà còn đen và rất dài, những hôm nóng nực, bà buộcthành một túm to sau gáy. Bà về làm việc ở Đài ngay sau khi tốt nghiệp khoa văntrường Tổng hợp. Suốt nhiều năm bà làm phóng viên, đi đây đi đó rất xông xáo.Gần đây phần vì có tuổi, phần vì không còn ai thích hợp hơn, bà được điều sangphụ trách phòng này. Tuy mới thành lập nhưng công việc ở đây khá bận rộn. Ngàynào đến cơ quan, bà cũng thấy có nhiều người đến xin đăng ký quảng cáo hàng hóacho xí nghiệp mình, hoặc quảng cáo các lớp ngoại ngữ, khiêu vũ, âm nhạc... Mộtphần không nhỏ trong số họ đến nhờ bà giúp tìm trẻ lạc, tìm người tâm thần bỏ nhàlang thang, đặc biệt là tìm lại những người thân bị lưu lạc nhiều năm về trước.Chính những người này làm bà yêu thích công việc.Hàng ngày đọc các tờ đăng ký, bà cảm thấy như được đưa trở lại quá khứ đaubuồn, nhiều khi đến mức không thể tin nổi. Trước mắt bà hiện lên những đoànngười rách rưới, gầy còm, dắt díu nhau đi xin ăn rồi ngã gục chết bên vệ đường,những cảnh cho con, vứt con, những cảnh ra đi vì uất hận, vì miếng ăn và vì nhiềulý do khác. Tai họa như cơn bão khủng khiếp ập xuống đầu những số phận đángthương, dập vùi họ, đưa họ đi xa mỗi người một nơi. Rồi hàng chục năm sau đó họsống trong lo lắng, dằn vặt và thương nhớ... Họ vất vả tìm đến nhau, muốn biết aicòn, ai mất, muốn được bộc lộ lòng mình... nhưng không biết phải làm gì, nhờ ai.Nay bỗng xuất hiện cái phòng của bà, thế là người ta bám lấy bà như người chếtđuối bám cọng rơm nhỏ, dù chẳng mấy hy vọng nhưng còn hơn không có gì đểbám. Còn bà, không hiểu sao bà thấy như mình cũng phần nào có lỗi trong nhữngbi kịch ấy của quá khứ. Bà tự cho mình có trách niệm phải giúp họ, phải góp phầnhàn gắn những mảnh vỡ cuộc đời họ. Một bé gái mười tuổi cầm đồng bạc duy nhấtđi chợ đong gạo cho mười miệng ăn trong gia đình, không may để mất tiền, sợ vềnhà mẹ mắng, bố đánh, nên em đã bỏ đi biệt tăm. Nếu còn sống, nay em đã gần sáumươi. Em ở đâu? Các anh chị và bà mẹ của em đang nhờ bà Bảo Châu tìm hộ.Có hai ông già từ tỉnh xa đến gặp bà, kể rằng vào năm 1945 không nỡ nhìn conchết đói, họ phải đem cho đứa bé kháu nhất trong số bốn người con của mình. Nólà một ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
NẾU CÒN SỐNG CHỊ Ở ĐÂU truyện ngắn tình yêu truyện ngắn lãng mạn tiểu thuyêt Việt Nam tủ truyện ngắn câu chuyện cuộc sốngGợi ý tài liệu liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 430 13 0 -
Khóa luận tốt nghiệp Văn học: Nhân vật mang tính tự thuật trong tác phẩm của Nam Cao
85 trang 202 0 0 -
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 110 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 71 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 56 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 46 0 0 -
33 trang 42 0 0
-
234 trang 42 0 0
-
65 trang 39 0 0
-
108 trang 38 0 0