Minh bỗng hẹn gặp nó để nói một điều gì đó. Nó cứ tưởng đó vẫn là một cuộc hẹn bình thường như mọi lần. Minh vẫn nắm tay dắt nó vào chỗ ngồi quen thuộc của hai đứa... Ngày 16/11.Cơn gió lạnh đột ngột thổi qua khung cửa sổ đêm qua quên chưa đóng khiến Thy giật mình tỉnh giấc. Liếc nhìn đồng hồ, đã 7h 30. Nó cuống cuồng nhổm dậy chải đầu, vơ bộ đồng phục mặc vội. Tệ thật, không biết hôm nay là lần thứ mấy trong tháng nó đi học muộn. Nhiều quá không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nếu một ngày... Một cơn gió mang anh quay lạiNếu một ngày... Một cơn gió mang anh quay lạiMinh bỗng hẹn gặp nó để nói một điều gì đó. Nó cứ tưởng đó vẫn là một cuộchẹn bình thường như mọi lần. Minh vẫn nắm tay dắt nó vào chỗ ngồi quenthuộc của hai đứa...Ngày 16/11.Cơn gió lạnh đột ngột thổi qua khung cửa sổ đêm qua quên chưa đóng khiến Thygiật mình tỉnh giấc. Liếc nhìn đồng hồ, đã 7h 30. Nó cuống cuồng nhổm dậy chảiđầu, vơ bộ đồng phục mặc vội. Tệ thật, không biết hôm nay là lần thứ mấy trongtháng nó đi học muộn. Nhiều quá không nhớ hết nữa.Rồi điểm rèn luyện tháng nàycũng sẽ chẳng mấy khá khẩm y như những tháng trước, rồi tên nó sẽ được nhắc đinhắc lại trong giờ sinh hoạt , sẽ thuộc diện “ phá vỡ thi đua của lớp”.Thy lục tung đống sách vở lộn xộn trên giá để tìm cái thời khóa biểu. Sau khi cầmtrên tay thứ quý giá đó thì nó mới phát hiện ra một điều… hôm nay là chủ nhật.Thy thất thểu đi xuống nhà. Mẹ đang lúi húi làm gì đó trong bếp, thấy nó liềnnhắc:_ Bữa sáng của con ở trên bàn,Thy à. Cả nhà ăn xong rồi phần con đấy._ Bố với em Cún đâu mẹ?_ Bố đưa nó đến lớp học vẽ từ sớm rồi.Thy mở lồng bàn. Bánh mì, xúc xích và sữa. Nó đặt lại lồng bàn như cũ rồi lại lênphòng. Lấy một chiếc khăn thật ấm để quàng, đi tất, xỏ chân vào đôi giày vải ưathích. Thật may vì hôm nay là chủ nhật, bây giờ nó chỉ muốn đi lang thang đâu đó,một mình.Thy đi bộ dọc theo đường Xuân Thủy, ngắm vài shop quần áo, vài quán ăn mớimở. Một vài dãy hàng ở vỉa hè bày ra những con thú bông nhỏ nhắn xinh xinh vàvài món đồ mĩ nghệ tinh xảo bằng giấy. Thy ghé vào ngắm nghía, dù thích thúnhưng chẳng mua thứ gì. Đơn giản vì nó không hay mua những thứ chỉ dùng đểtrang trí.Đi một lúc Thy ghé vào nhà sách Nguyễn Văn Cừ. Nó len vào kệ “ tiểu thuyết”, rồivào kệ “sách khoa học”, xem chán rồi lại lên tầng hai. Lần nào lên đây nó cũngphải ghé vào quầy bán socola. Và lần nào cũng phải mua vài thanh socola hạnhnhân để ăn dần.Thy chọn vài thanh rồi vòng ra phía dãy quần jeans. Nó đi dọc lựa lựa một hồi, rồicầm một chiếc đứng trước tấm gương lớn ướm thử. Chợt Thy giật nảy mình khinhìn vào gương. Một bóng dáng quen thuộc phản chiếu. Nó quay người lại. Nóthấy tim mình đập thình thịch. Ở quầy bán socola, người đang đứng đó, dáng caocao, mặc một chiếc áo khoác nâu bên ngoài một chiếc sơmi kẻ caro xanh thẫm kháchùng, là Minh.Minh đang đứng chọn những thanh socola, nơi mà vài phút trước Thy còn ở đó.Liệu cậu ấy có nhìn thấy mình không nhỉ? Thy tự hỏi, thấy tim mình vẫn chưa thôiđập loạn lên. Từ vị trí của Thy nhìn sang là nửa gương mặt bên trái của Minh. Tócđen hơi chấm xuống mắt, đôi mắt nheo lại với hàng mi dài và dày, sống mũi thẳngvà cao .Gương mặt vẫn với vẻ trầm lặng vốn có, ít tạo cho người ta cảm giác vuitươi, nhưng với Thy, lại gợi sự bình yên nhiều hơn. Minh ít cười, nhưng luôn nhìnngười đối diện với ánh mắt sáng đầy tin tưởng khi nói chuyện. Đó là điều từngkhiến Thy bị cuốn hút. Gương mặt ấy Thy đã từng có thể ở gần, rất gần. Nhưng chỉ là “đã từng” thôi. Vìbây giờ, giữa hai người, là một khoảng cách quá xa vời. Thy có muốn với tay tớicũng không được nữa rồi. Chỉ có thể đứng lặng ngắm từ xa như thế này nhưngcũng đã là một điều hiếm hoi và xa xỉ.Hai tháng trước.Minh bỗng hẹn gặp nó để nói một điều gì đó. Nó cứ tưởng đó vẫn là một cuộc hẹnbình thường như mọi lần. Minh vẫn nắm tay dắt nó vào chỗ ngồi quen thuộc củahai đứa. Nhưng rồi không phải là những cuộc chuyện trò vui vẻ như những ngàykhác. Nó cười nói, còn Minh ngồi im lặng một lúc lâu. Rồi Minh chợt nhìn sâu vàomắt nó, nói chậm rãi: “Tớ hẹn cậu chỉ để nói một điều thôi. Từ giờ mình không gặpnhau nữa, được không Thy?’’ Sau câu nói đó, Thy thấy mình như vừa đứng trênmột vách núi cao và không may trượt chân ngã xuống một không gian thăm thẳmvà tối đen không chút ánh sáng, cái cảm giác chơi vơi chuếnh choáng không biếtrồi mình sẽ rơi về đâu thật khó diễn tả. Sự thật là Thy đang rơi mà không biết vìsao mình rơi.Thy hàng trăm lần muốn hỏi Minh lí do cho câu nói đó, nhưng rồi nó có cảm giáclà Minh luôn có những lí do rất riêng, và có lẽ, nó cũng không cần thiết phải ngheđiều ấy. Thy không suy đoán, cũng không tìm hiểu. Minh đã nói vậy và Thy đểcậu ấy đi. Khi một a ...