Tại sao anh lại không tin em Trong khi em yêu anh nhiều biết mấy Tại sao anh lại trở nên như vậy Để tim em đau đớn hơn từng ngày Tại sao anh buông tay em nhanh Đẫy em ra với trăm ngàn tăm tối Tại sao anh lại trách em tội lỗi…? Nổi đau tàn. Em hóa kiếp lang thang - Anh! Đừng mà… - Cô buông tôi ra!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nếu yêu em, xin anh đừng đau khổ Nếu yêu em, xin anh đừng đau khổTại sao anh lại không tin emTrong khi em yêu anh nhiều biết mấyTại sao anh lại trở nên như vậyĐể tim em đau đớn hơn từng ngàyTại sao anh buông tay em nhanhĐẫy em ra với trăm ngàn tăm tốiTại sao anh lại trách em tội lỗi…?Nổi đau tàn. Em hóa kiếp lang thang- Anh! Đừng mà…- Cô buông tôi ra!Gia Phong hét, mặt anh đỏ gấc vì tức giận. Đôi mắt yêu thương ngày nào giờbỗng nhiên chỉ còn thù hận.- Anh! Phải tin em. Đó không phải là…BỐPPPPPP!!!!Một cái tát trời giáng bất ngờ quật thẳng vào mặt Vi Thuyên, cô ngã bậc raphía sau. Máu chảy ra khỏi khoé môi, từng giọt nhỏ rơi xuống lòng đất. Khônggian đang ồn ào bỗng im bặt.Gia Phong bần thần, nhìn vào bàn tay của mình. Anh chưa bao giờ đánhThuyên, cũng như chưa bao giờ đánh ai mạnh như vậy.Anh đau khổ. Anh bỏ chạy.Vi Thuyên vẫn ngồi đó, cho đến khi trời u ám, mây đổ mưa. Vi Thuyên vẫnngồi đó, cho đến khi mưa hát vang,mua khóc thét, mưa dầm dề. Vi Thuyênvẫn chỉ ngồi đó….Vừa tỉnh dậy, cô đã thấy mình yên vị trong phòng bệnh, bên cạnh là cha cô,ông đang nắm chặt lấy bàn tay con gái. Có lẽ ai đó đã tốt bụng đã đưa cô vàonơi này và liên lạc với gia đình cô.- Con có sao không?- Không ạ.- Ba biết hết rồi.- Họ gọi về à?- Hiệu trưởng gọi về cho ba.- Ba tin họ không?- Dĩ nhiên là không. Ba tin con gái mình, con sẽ không bao giờ làm những tròngu ngốc như thế.- Tại sao ba lại tin con?- Vì con là cuộc sống của ba. Con ngốc, con hãy…- Thế tại sao anh ấy là không tin con? Anh ấy nói yêu con mà?Vi Thuyên hỏi cha mình bằng một đôi mắt khó hiểu đến xé tâm can. Một cáinhìn như thể hỏi rằng “tại sao người ta không thể sống nếu không được thở”.Cha cô đau lòng, ôm chặt cô, chẳng thể nói gì hơn. Ông không nghĩ cuộc đờilại đặt cô vào một trò chơi đốn mạt như thế. Và ai…ai đã nhẫn tâm đến vậy???.“Vì anh là đàn ông, anh có lòng tự trọng. Anh sẽ không thể chấp nhận chuyệnngười yêu phản bội mình. Em biết, anh đau. Em tin rằng, anh đang đau nhiềulắm.Nhưng tại sao, anh lại không tin em?Và không hiểu rằng, em cũng đang rất đau đớn?Gia Phong, tình yêu của chúng ta trong ba năm không qua được một tâm ảnhsao?”.- Con nên ở nhà đến khi công an kết thúc vụ này, nhé con.- Không cần ạ.Vi Thuyên gấp nhẹ nhật kí khi cha cô vào phòng. Đã một tuần nay, cô chỉ cóthể giam mình trong phòng, suy nghĩ và gọi điện cho Gia Phong – người yêumình. Tay cô bấm nút đến đau nhức, gọi đến cháy máy nhưng chẳng có ai bắtmáy. Ngay sau cả ngàn lần gọi như thế, cô đập điện thoại. Một cái đập mạnhbất chợt, chiếc điện thoại tan tành.Cha cô chẳng thấy khi nào cô khóc, thật sự, ông chỉ thấy cô khóc lần duy nhấttrong bệnh viện.Ông thấy Vi Thuyên đang có một cái gì đó thay đổi, không rõ rệt, tuy mờ nhạt,nhưng nguy hiểm.Ông đã giấu cô ngắt đi đường dây cáp điện thoại, vì không muốn cô phải nghenhững cuộc điện khiếm nhã với lời lẽ của những kẻ vô học.- Ba nghĩ là cần đó, bây giờ đến trường rất nguy hiểm với con. Bọn chúng sẽhùa vào bắt nạt con.- Không sao đâu. Con không cảm thấy sợ. Con cần gặp Gia Phong.- Nếu nó yêu con, đã phải tin con.- Nếu anh ấy không yêu con, anh ấy sẽ không tức giận…Vi Thuyên lên giường, đắp chăn, có ý kết thúc câu chuyện ở đây. Cha cô thởdài:- Vậy mai cha sẽ đưa con đi...———————Vi Thuyên ra khỏi nhà rất sớm, khi mà mọi vật vẫn chưa cựa mình thức giấc,khi mà tia nắng yếu ớt đầu tiên vẫn còn chưa xuất hiện.Cô đi trên con đường quen thuộc của mình, con đường cô đã đi suốt biết baonhiêu ngày tháng, con đường đã theo cô suốt cả tuổi thơ tươi đẹp, rồi khi côlớn lên dần…nó vẫn vậy. Và giờ đây, khi mọi thứ bên cô đã thay đổi, thì conđường vẫn nằm im như thế, không một chút thở dài, không một chút đớn đau.Trời trong đêm, lạnh đến cắt da cắt thịt, hơi thở Vi Thuyên đã không còn đềuđặn.Cô khẽ hát một vài bài gì đó để quên đi cái lạnh tạm thời. Nhưng mọi thứ cứ lumờ, từng hàng chữ, từng bài hát quen thuộc giờ cứ như ảo ảnh… Ảo ảnh nhưmảnh gương bằng nước, tan rất nhanh.Chân Vi Thuyên khựng lại trước cổng trường ĐH phía trước, tim đập nhanh,nhói, đau…Cô nhớ lại, trước đây mình đã cố gắng nhiều như thế nào để bước vào trườngĐH này, đã cùng Gia Phong học đến lao lực, đã cùng nhau cố gắng đến đuốisức.Cuối cùng, cả hai cũng đạt được mong ước, được học chung một ngôi trườngmơ ước…với nhau.Vậy mà, giờ đây, cả ngôi trường và Gia Phong, cả hai đã hoàn toàn cách biệtkhỏi cô.Vì gì?Vì ai?Vì hiểu lầm? Hay không yêu thương đủ để tin tưởng?- Nó kìa.- Tao tưởng nó không dám đến trường nữa.- Con này ghê thật.Có một đám học sinh nào đó chỉ trỏ khi cô bước vào trường, Vi Thuyên nhìnhọ, cô không quen. Người không quen đã có quyền phán xét cô đến vậy thìnhững kẻ quen biết sẽ nghĩ cô ra sao? Rồi cô hình dung ra được sự tức giận củaGia Phong.“Ra vậy”Đám đông ngày một dày hơn, những vẫn giữ khoảng cách với Vi Thuyên, cứnhư xung quanh cô ...