Giá như mùa đông ở đây có tuyết thì thật tuyệt. Tôi nhìn quang cảnh đường phố nhộn nhịp bên ngoài qua ô cửa sổ. Ánh mắt lim dim mơ màng. Phía đối diện, Vince thản nhiên bỏ một miếng gà rán vào miệng, hoàn toàn không để tâm tới lời tôi nói. Tôi cau mày khều khều tay anh: - Này! - Hả? - Anh có nghe em nói không đó? Anh rút một chiếc khăn giấy, lau tay mình, ánh mắt liếc qua tấm poster một bộ phim tôi vừa mua đang để trên bàn, chặc lưỡi than...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngày hè tuyết trắng Ngày hè tuyết trắngTác giả: Nazu Kẹo ĐắngThể loại: Truyện ngắn1.- Giá như mùa đông ở đây có tuyết thì thật tuyệt.Tôi nhìn quang cảnh đường phố nhộn nhịp bên ngoài qua ô cửa sổ. Ánh mắt limdim mơ màng.Phía đối diện, Vince thản nhiên bỏ một miếng gà rán vào miệng, hoàn toàn khôngđể tâm tới lời tôi nói. Tôi cau mày khều khều tay anh:- Này!- Hả?- Anh có nghe em nói không đó?Anh rút một chiếc khăn giấy, lau tay mình, ánh mắt liếc qua tấm poster một bộphim tôi vừa mua đang để trên bàn, chặc lưỡi than thở:- Ôi! Em lại bị nhiễm mấy bộ phim Hàn Quốc vớ vẩn nữa à?Tôi trừng mắt:- Cái gì vớ vẩn? Đó gọi là lãng mạn.Vince lắc lắc đầu, kiểu như Anh bó tay với em rồi. Tôi khịt khịt mũi, càu nhàu:- Anh chẳng biết cái gì gọi là lãng mạn cả.Anh nhún vai:- Cái đống tuyết đó chỉ tổ cản đường, lãng mạn gì chứ?- Vâng, thưa quý ngài! - Tôi dài giọng. - Một người như quý ngài, năm nào cũngngắm tuyết đến mức chán ngấy thì làm sao thấy được cái lãng mạn của nó? Chỉkhổ cho những người như chúng tôi thôi.Vince cố nín cười, hắng giọng, bắt chước điệu bộ của tôi:- Vậy thưa quý cô, quý cô thấy nó lãng mạn ở chỗ nào?- Chỗ nào cũng lãng mạn. - Tôi vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt, nói bângquơ. - Vince, hay anh cho em một vé máy bay đi sang chỗ anh đi.- Em nghĩ một kẻ tiền tiêu vặt không đủ như anh có thể mua vé máy bay cho emsao?Tôi lè lưỡi:- Không phải nhà anh giàu lắm sao? Lại còn là con một nữa.Vince cười trừ, vẻ mặt rất vô tội:- Dạo này anh bị ba mẹ quản thúc?- Sao tự nhiên lại quản thúc?- À thì...Vince đảo mắt nhìn quanh, giống như đang tìm kiếm một lí do gì đó dễ nghe. Anhtiện tay đẩy hết phần KFC trên bàn về phía tôi, một cách anh thường hay dùng đểlấp liếm tội lỗi của mình, kèm theo đó là một nụ cười đáng yêu chết người.Tôi giậm giậm chân, tay gõ nhịp nhịp trên bàn, quyết không bỏ qua cho anh nhưthế.Vince nhăn nhó nhìn tôi:- Thôi mà, em không cần phải tra khảo tận gốc rễ như vậy chứ?- Có đấy! - Tôi vẫn cố giữ bộ mặt nghiêm trọng.Vince giơ hai tay lên đầu hàng:- Được rồi được rồi! Anh sẽ nói, được chưa? Em làm ơn bỏ cái vẻ mặt đó đi.Tôi lập tức đổi sang một nụ cười hài lòng:- Có thế chứ. Anh nói đi!- À thật ra thì... cái này cũng không hoàn toàn là do anh. - Vince gãi đầu, vẻ khónói.Tôi sốt ruột giục:- Thế thì là do ai?- Bạn anh! - Vẻ mặt bình thản giống như đó là lẽ đương nhiên vậy.- Không phải anh lại ăn chơi trác táng đó chứ?- Em làm gì nặng lời thế. Anh chỉ tham gia có vài buổi tiệc thôi mà.Được rồi! Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu lí do Vince bị cấm túc. Thực ra, nói là nóivậy thôi, tôi cũng không có ý định sang Anh nhờ tiền của Vince. Kể cả tôi cómuốn, dám đảm bảo tới 101% cha mẹ tôi cũng không chấp nhận.Tôi vuốt đuôi tóc rối bời, giận dỗi nói:- Người thì được tất cả, người thì chẳng có cái gì.Vince bật cười, thừa hiểu tôi đang nói anh.- Này, Rainy, nếu em thích tuyết như vậy, mùa đông năm sau anh sẽ mang về choem.- Cái gì? - Tôi chuyển từ giận dỗi sang ngạc nhiên. - Anh định đóng gói tuyết à?Vince chống cằm, tỳ tay lên mặt bàn, nháy mắt với tôi:- Anh có cách của riêng anh.- Xì! Em đợi anh đó!Tôi cũng không hề nghĩ Vince nói thật, chỉ cho rằng anh đang trêu đùa tôi. Gì chứ,mang tuyết về sao? Chỉ sợ về đến nơi cũng thành nước giải khát mất.- Bao giờ anh đi thế? - Tôi vừa chọn một miếng gà rán cho vào miệng, vừa hỏiVince.Anh đặt ly Coca xuống bàn, ra chiều suy nghĩ:- Anh cũng chưa biết nữa. Chắc chỉ vài ngày nữa thôi. Lần này anh chỉ tranh thủ vềthôi mà.Tôi thở dài, cảm thấy vô cùng chán nản:- Lại phải đợi đến hè sao?Vince toét miệng cười:- Nhớ anh à?- Ừ, nhớ anh đấy! - Tôi bật cười, hùa theo anh. - Tận nửa năm cơ mà.- Anh vẫn gọi điện thường xuyên cho em mà. Yên tâm đi, nếu có cô nào tán tỉnhanh, anh sẽ hỏi ý kiến em trước.Tôi làm bộ giận dỗi, đá vào chân anh một cái đau điếng, làm anh vừa xoa chân,vừa rên rỉ.- Em thách anh đấy.- Dạ thôi, tôi cảm thấy có một mình quý cô đã là đủ lắm rồi.Tôi bật cười:- Anh cũng biết điều đấy.Tôi tiện tay giật luôn ly Coca trên bàn của Vince. Anh cũng không nói gì, chỉ nhìntôi cười, nụ cười dịu dàng, ngọt ngào như ba năm về trước, chúng tôi gặp nhau nơiSài Gòn đầy nắng.Ngày hôm đó, nắng rực rỡ phủ khắp các đường phố nơi Sài thành đông đúc. Nắngrạng ngời, trong veo như màu mắt anh. Nắng ôm lấy gương mặt thiên thần với máitóc màu bạch kim chói lóa, thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi, khiến ánh mắt tôikhông tài nào rời khỏi anh dù chỉ một giây.Lần đầu tiên, trái tim tôi biết rung động, là ngày gặp anh. Ánh mắt anh chạm vàotrái tim tôi, làm tan chảy lớp băng lạnh giá trong lòng cô thiếu nữ tuổi 17 hồn nhiênngày ấy. Và điều mà tôi tin rằng chỉ có trong truyện cổ tích, đã thực sự xuất hiệntrong cuộc đời tôi: Tình yêu sét đánh.2.- Này! Anh sắp phải đi rồi đấy, em không định khóc vì anh sao?- Cái gì? - Tôi trợn tròn mắt nhìn Vince. Anh... lúc nào cũng trẻ con như vậy.Anh chỉ mấy đôi tình nhân đứng gần đó. Cô gái nào cũng ôm ...