Khi tình yêu đến vào một ngày bất ngờ, chẳng hề báo trước. Cứ hi vọng. Có ai đánh thuế hi vọng đâu _ Này, bà chằn! Tình hình sao rồi? - Tú im lặng chờ đợi cơn sóng cáu kỉnh chuẩn bị tràn bờ của Hân. Chơi với cô nàng khá lâu nên cậu hiểu Hân rõ lắm. Hai người cứ chí choé suốt nhưng lại rất thân nhau. _ Hứ, gọi thế à? Bảo bao nhiêu lần rồi hả? Đã thế không thèm nói chuyện nữa
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngày không báo trướcNgày không báo trướcKhi tình yêu đến vào một ngày bất ngờ, chẳng hề báo trước.Cứ hi vọng. Có ai đánh thuế hi vọng đâu_ Này, bà chằn! Tình hình sao rồi? - Tú im lặng chờ đợi cơn sóng cáu kỉnh chuẩnbị tràn bờ của Hân. Chơi với cô nàng khá lâu nên cậu hiểu Hân rõ lắm. Hai ngườicứ chí choé suốt nhưng lại rất thân nhau._ Hứ, gọi thế à? Bảo bao nhiêu lần rồi hả? Đã thế không thèm nói chuyện nữa, cúpmáy đây - Tiếng Hân léo xéo vọng ra từ đâu dây bên kia.Không để cô bạn kịp dập máy, Tú nói oang oang: Ừ, cúp đi. Đến lúc cần ngườitâm sự thì đừng có gọi tôi đấy nhé. Tú im lặng vài giây xem động tĩnh từ cô bạn.Có tiếng tóp tép. Cậu bật cười Ôi, lại ăn gì đấy? Ăn nhiều béo đấy._ Kệ tôi- Hân hậm hực vì thằng bạn cứ hay chê cô béo mà Hân chỉ thấy mình múpmíp dễ thương chứ có béo đâu chứ._ Đùa tí mà đã dỗi. Thôi, cho tớ xin lỗi. Tớ sẽ đền Hân một chầu kem. Mười phútnữa tớ qua đón- Nói xong, Tú dập máy ngay tức khắc không để cho Hân kịp hờndỗi gì nữa.Hân thẫn thờ nhìn cái điện thoại. Cái đồ cứ thích trêu người ta rồi lại tốn tiền làmlành. Kệ, đang buồn bực mà có đứa đãi kem, kể cũng sướng, tội gì không ăn.***_ Woa - Hân cười tít mắt rồi tủm tỉm ngắm ly kem to bự đặt ngay trước mặt. Lykem ba màu dâu, cốm và sôcôla trông thật bắt mắt. Phủ lên ba viên kem là nhữnghạt sôcôla bé xíu. Có một chiếc ô nhỏ xinh cắm nghiêng bên trên ly kem - Đẹp thếnày mà ăn thì tiếc quá.Tú phì cười trước bộ dạng của cô bạn, kể ra trừ những lúc giận dỗi vu vơ thì Hâncũng đáng yêu lắm. Tú hỏi: Có định ăn không? Không ăn thì tớ ăn hộ._ Còn lâu - Hân nhìn ly kem đầy tiếc nuối rồi xúc một thìa bỏ vào miệng. Miếngkem ngọt mát tan dần như cuốn đi mọi buồn bực trong cô._ À này, thế có chuyện gì mà lúc sáng Hân kêu buồn thế?Hân nhìn chằm chằm cậu bạn. Câu hỏi không đúng lúc. Cô vừa mới quên được thìTú lại gợi chuyện. Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói mà lặng theo nhữngsuy tư. Gió hồ thốc mạnh. Những sợi tóc bay tung, chạm vào da mặt Hân nhồnnhột. Cô thấy tim mình cũng nhồn nhột.Hân không nói thì Tú cũng đoán được phần nào câu chuyện. Chắc hẳn lại một anhchàng nào ngỏ ý thích Hân rồi bị cô lạnh lùng từ chối. Tú vẫn hay trếu Hân là “bàgià khó tính”. Chẳng hiểu sao mà bao nhiêu anh ngỏ ý nhưng cô nàng vẫn chưathấy rung động với ai. Trong chuyện tình cảm, Hân rất thẳng thắn bởi cô khôngmuốn người kia mừng hụt rồi ảo tưởng xa xôi. Nhưng từ chối xong, Hân lại rơi vàotâm trạng day dứt, áy náy vì biết người kia sẽ rất buồn. Chính cô cũng đã từng phảinếm trải cảm giác đau khổ khi thương nhớ đơn phương một người nên khi từ chốitình cảm của một anh chàng nào đó, Hân thấy mình như một tội đồ vậy. Hân haythan thở với Tú cái cảnh người mình cảm mến thì không để ý đến mình còn ngườimình không thích lại cứ đeo đuổi dai dẳng. Cô luôn ao ước tình cảm đó phải đến từhai phía. Nhưng là bao giờ?_ Yên tâm, tình yêu đến không báo trước đâu - Tú cười rồi nháy mắt đầy ẩn ý vớicô bạn.Câu nói kéo lại cái bầu không khí cũ. Hân mỉm cười trước lời động viên của Tú.Phải, điều này sẽ tiếp tục nuôi dưỡng những hi vọng trong cô. Sẽ có một ngày, mộtchàng hoàng tử sẽ đến bên Hân, hai người sẽ yêu nhau say đắm. Sớm thôi, nhưngngày thần tình yêu bắn hai mũi tên duyên số đó không báo trước đâu. Tình yêu sẽđến vào lúc người ta không ngờ nhất. Cứ hi vọng. Có ai đánh thuế hi vọng đâuchứ. Sống là phải biết hi vọng. Nghĩ đến đó, Hân thấy lòng rộn rã. Cô trở lại vẻhoạt bát, tươi vui thường ngày._ Này, tuần sau tớ đi tình nguyện 20 ngày ở Sơn La. Có nhớ tớ thì nạp tiền di độngcủa cậu nhiều nhiều vào._ Nhiều mà làm gì ? Tớ nghĩ 10 nghìn là đủ. Ha ha...Hân đánh yêu cậu bạn một cái vào vai rồi vênh mặt bảo Cứ chờ xem. Tú xuýtxoa Ơn trời vì đã cho con 20 ngày không bầm tím. Thế rồi, hai đứa nhìn nhaucười khoái trá.Xa là nhớ…Sơn La, những ngày hè tình nguyện.Một ngày lao động đầy nhiệt tình làm Hân mệt lả. Hân nhớ đến Tú. Cậu bạn chẳngbao giờ chịu để Hân vất vả. Đi với Hân, Tú luôn tranh làm việc nặng từ việc xáchcặp đến khuân đồ. Nhiều lúc Hân vừa ghét Tú vì cái tội thích tỏ vẻ nam nhi màbiến cô thành con bé yếu ớt nhưng cũng có lúc Tú làm Hân cảm động lắm vì ở bênTú, cô cảm thấy mình luôn được chở che.Đi tình nguyện mệt nhưng rất vui. Cô đã có những ngày sống ý nghĩa, giúp ích chođồng bào. Tuy điều kiện ở đây khá vất vả nhưng nó giúp Hân trưởng thành hơn rấtnhiều. Lần đầu tiên đi xa lâu như vậy, Hân rất nhớ nhà. Nhiều khi cô phải cố kìmnén để không khóc vì sợ mọi người trong đội tình nguyện cười mình yếu đuối.10h30 tối, sau khi họp đội, Hân ngồi hong tóc bên cửa sổ. Cứ đến giờ này, mỗingười trong đội lại chìm vào những thế giới riêng, người thì viết nhật kí, người lạinhắn tin, gọi điện tíu tít. Gió thổi nhè nhẹ chợt làm Hân nhớ đến những chiều cùngTú đi hóng gió ở Hồ Tây, vừa đi vừa mút mát que kem lạnh đang bốc hơi giữa trờiHà Nội oi ả. Tự nhiên cô thấy nhớ Tú quá. Tuy Tú hay ch ...