Danh mục

Bóng hình thân thương – Kì 2

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 262.78 KB      Lượt xem: 18      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 18,000 VND Tải xuống file đầy đủ (18 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nửa năm trước, Ly Ly đã tham gia vào một trò chơi kì lạ. Từ vị trí "đóng thế", cô đã chen ngang và trở thành nhân vật chính... Trở về Ly Ly thấy bồn chồn lo lắng. Đã phải mất rất lâu để cô quyết định gọi điện cho cô bạn thân. Cũng mất ngần ấy thời gian để cô tự vấn lương tâm mình. Nhưng, đến khi đêm ùa xuống, ánh trăng sỗ sàng luồn qua khung cửa sổ, vuốt ve vào thân thể cô từng cơn rùng mình lạnh buốt, cô lại thấp thỏm những lo âu....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bóng hình thân thương – Kì 2Bóng hình thân thương – Kì 2: Hoa hồng trắngNửa năm trước, Ly Ly đã tham gia vào một trò chơi kì lạ. Từ vị trí đóngthế, cô đã chen ngang và trở thành nhân vật chính...Trở vềLy Ly thấy bồn chồn lo lắng. Đã phải mất rất lâu để cô quyết định gọi điện cho côbạn thân. Cũng mất ngần ấy thời gian để cô tự vấn lương tâm mình. Nhưng, đếnkhi đêm ùa xuống, ánh trăng sỗ sàng luồn qua khung cửa sổ, vuốt ve vào thân thểcô từng cơn rùng mình lạnh buốt, cô lại thấp thỏm những lo âu.Nửa năm trước, cô đã tham gia vào một trò chơi kì lạ. Trong trò chơi đó, cô vờ nhưmình là nhân vật chính, nhưng sự thật lại đứng đằng sau để ủng hộ cho nàng côngchúa nhỏ xinh bước ra từ khu rừng rậm, nắm lấy tay chàng hoàng tử và kết hôncùng chàng, sống một cuộc sống hạnh phúc như bao câu chuyện cổ tích mà côthường được nghe kể. Cô không hề có ý định lấn chiếm ngôi vị công chúa cũngnhư chưa bao giờ có ý sẽ giành vai nữ chính về mình. Cô đơn giản là một nữ đóngthế để đạt được sở nguyện cho cô bạn mà cô hằng yêu quý mà thôi. Nhưng rồi, tấtcả đảo lộn theo một quỹ đạo không được định trước. Cô chen ngang vào chuyệntình của họ, lấn lướt những cảnh tình cảm sướt mướt giữa nam chính và nữa chính.Đôi lúc cô còn ngạo mạn cho rằng mình mới là nàng công chúa thực sự. Nhớ lạilúc ấy, Ly Ly bật khóc.“Tút… tút…”Tiếng điện thoại vẫn vang lên đều đặn, lấn át hết thảy mọi âm thanh đang dịchchuyển khẽ khàng trong căn phòng tối. Cô gái nhoài người ra phía chiếc bàn đặtđầu giường, bật đèn lên, nắm chặt lấy đôi tai chú gấu Metoyou đang nằm ngoanngoãn trong lòng. Vành môi khô nứt nẻ lắp bắp vài câu vô nghĩa:- Na ơi, cậu không sao đấy chứ?- Ly Ly đây mà, làm ơn nghe điện thoại của tớ đi…- Đêm xuống rồi, trăng tròn và sáng quá… cậu có sợ lắm không? Cậu… có lạnhlắm không?Suốt một đêm dài Ly Ly vẫn ngồi yên như thế, tựa vào thành giường và lặp đi lặplại những câu nói ấy. Chỉ cho đến khi mẹ cô bước vào phòng, giật mình vì nhìnthấy cảnh tượng cô con gái mê mê tỉnh tỉnh, mái tóc dài xõa tung, quyện vào gối vàga giường trắng tinh.- Ly, con sao thế? Con không khỏe à?Những tia nắng của ngày mới chiếu rọi vào căn phòng nhỏ, rèm cửa sổ được bậttung, Ly Ly thẫn thờ như bước ra từ một cơn mê sảng.- Mẹ, con muốn về… ***Đêm qua tôi nghe thấy tiếng Ly Ly gọi tôi. Nhưng tôi đã không đáp lại. Thay vìcười hồn nhiên và niềm nở, tôi đã quay ngoắt mặt đi và làm lơ với cô ấy. Trongbóng đen mù mịt, trên con đường dài và sâu hun hút, tiếng cô ấy gọi nhỏ dần, nhỏdần, tiếng bước chân tôi chạy nhanh dần, dồn dập dần. Cho đến khi tôi va vào mộtngười nào đó không rõ mặt.“Bộp!”- Em đang chạy trốn?Người thanh niên với chất giọng ấm đưa tay kéo tôi dậy, nhìn vào gương mặt lạnhcủa tôi, anh ta không hỏi thêm bất cứ câu nào nữa. Khi tôi toan bước chạy đi, anhta bỗng nắm lấy tay tôi và co chân chạy rất nhanh… Chạy về phía có ánh sáng. Nơicó một cánh cửa xuất hiện và chỉ sau vài giây ngắn ngủi, cánh cửa sẽ đóng lại vĩnhviễn. Tôi và người thanh niên đó bị hút vào một cách nhanh chóng quá đỗi. Khi tôivừa định hình được thì mới kịp nhận ra rằng mình đã bỏ rơi Ly Ly. Tôi khóc. Khóckhi không có bất cứ một giọt nước mắt nào rơi xuống. Chỉ mình tôi biết rằng tôiđang khóc. Và…- Lau nước mắt đi em!Những ngón tay thon dài đặt vào má tôi, xoa xoa lấy làn khí lạnh còn xót lại từcuộc chạy trốn vừa rồi. Anh ta cho rằng đó là nước mắt. Cứ thế, anh ta vụng về lauđi nước mắt cho tôi. Còn tôi, ngày một khóc to hơn… Khóc to rất to… nhiều rấtnhiều. Nhưng… vẫn không có bất cứ giọt nước mắt nào cả!...- Na ơi, dậy đi con. Hình như lại sốt rồi!- Na, Na ơi… dậy ăn sáng rồi uống thuốc nào!Tôi choàng tỉnh, lờ mờ thấy khuôn mặt lo lắng của mẹ. Mẹ đặt tay lên trán tôi, đưanhiệt kế cho tôi ngậm. Và bên cạnh là một bát cháo gà thơm lừng, nghi ngút khói.- Anh… anh đâu rồi hả mẹ?- Minh về rồi con ạ. Thằng bé dậy từ sớm, ra chào mẹ rồi phóng xe về ngay. Có vẻnhư nó đang vội gì đó. Hôm nay là cuối tuần, các con được nghỉ học chứ nhỉ?Giọng mẹ đều đều, ánh mắt vẫn không thôi chăm chú nhìn về phía tôi. Trong khiđó, tâm trí tôi lơ đãng. Một nhịp thời gian trôi qua – đủ nhanh để tôi thấy lóe lêntrong đầu những suy nghĩ điên khùng. Tôi lại sắp không kìm chế được mình. Dùcho thân người đang nóng ran lên vì cơn sốt cũng không thể bắt tôi nằm lâu hơntrên giường được nữa. Tôi phải đi thôi. Phải chạy đi thôi! ***Ngôi nhà vườn nhỏ nhắn, xinh xắn vô cùng. Ly Ly mừng rỡ bắt gặp thấy niềm vuicủa mình sau nhiều ngày xa cách. Vẫn đó một vườn hoa hồng trắng, vẫn đó nhữngvật dụng yêu yêu mà cô từng làm dấu bằng chính cái tên của mình. Vẫn đó bứctranh chân dung cô say sưa vẽ một người con trai cười trong nắng. Tất cả còn vẹnnguyện như ngày cô đi.- Thím ơi, cảm ơn thím vì đã chăm sóc giúp con. Con nhớ nơi này quá chừngchừng!Ly Ly chạy lại, ôm chầm lấy người phụ nữ đang quay lưng về phía cô, tưới tắmcho những chậu ho ...

Tài liệu được xem nhiều: