Hắn chạy bán sống bán chết trên mặt đất gai góc và nóng bỏng. Sỏi đá sắc như dao, cứa vào hai gan bàn chân trần của hắn đau nhói. Hắn không có chút ý thức nào về việc tại sao hắn lại phải chạy, hay hắn đã chạy được bao lâu, hay đây là đâu. Hắn chỉ biết rằng nếu hắn dừng lại, thì mặt đất nóng bỏng sẽ nung chảy hắn ngay.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những bóng ma của quá khứNhững bóng ma của quá khứ by NGẠNH 1. Hắn chạy bán sống bán chết trên mặt đất gai góc và nóng bỏng. Sỏi đá sắc nhưdao, cứa vào hai gan bàn chân trần của hắn đau nhói. Hắn không có chút ý thứcnào về việc tại sao hắn lại phải chạy, hay hắn đã chạy được bao lâu, hay đây là đâu.Hắn chỉ biết rằng nếu hắn dừng lại, thì mặt đất nóng bỏng sẽ nung chảy hắn ngay. Hắn nhìn thấy mọi thứ mà như không nhìn thấy gì. Hắn thấy mặt đất toàn màuđen, con đường mà hắn đang vô thức chạy trên cũng màu đen như phủ toàn hắc ín.Cây cối ven đường đen ngòm, những cành cây gầy guộc đan vào nhau, tua tủa chỉalên trời cũng đen như những cánh tay già nua khô khốc, thỉnh thoảng lại rắc xuốngmặt đất những chùm lá đen như những cơn mưa mực xung quanh hắn. Xa xa kia,những dãy núi đen đặc như chính màn đêm. Hắn đưa tay lên quệt vội dòng mồ hôiđang túa ra trên trán, chợt nhận ra rằng cánh tay hắn đen sì. Hoảng hốt nhìn xuốngkhắp cơ thể, hắn chỉ thấy độc một màu đen, thậm chí máu chảy ra từ bàn chân hắncũng đen đúa nhớp nháp. Trên đầu hắn, vầng mặt trời nhỏ bé và nhợt nhạt đangban phát cái thứ ánh sáng lạnh lẽo não nề. Không khí có mùi tanh lờ lợ như máu cávậy – ý nghĩ ấy khiến hắn ho một tràng dài, bước chạy lảo đảo và sỏi đá tiếp tục xénát bàn chân hắn. *** Cô gái ngồi thu mình trong một góc của căn phòng trắng xóa. Mọi thứ quanh côđều màu trắng, một màu trắng tẻ nhạt. Đằng sau lưng cô là cánh cửa sổ lớn mở rakhoảng không hun hút của màn đêm đen đặc. Qua khung cửa ấy, không có ánhsáng lọt ra, cũng không có bóng tối chảy vào, chỉ có sự im lặng bão hòa. Không khí có mùi bánh mỳ, thứ mùi rất quen mà nhất thời cô không thể nàonhớ ra đã từng ngửi thấy ở đâu. Trên tay cô là một điếu thuốc đang cháy. Ngọn lửamàu trắng sáng như một mảnh vỡ từ mặt trăng. Không có một chút khói nào, thậmchí điếu thuốc cũng không tàn đi. Chỉ có ngọn lửa là cháy, lạnh ngắt như băng,lạnh ngắt như lòng người. Góc bên kia của căn phòng, có một dáng người đang ngủ, một người con trai.Hơi thở của gã là nhịp đập của căn phòng. Khuôn mặt gã không quá ưa nhìn, nướcda sơi sạm, gò má cao, cái mũi nhỏ và hơi tẹt xuống, đôi môi mỏng, đôi khi chu ranũng nịu. Lông mày gã hơi mờ, và vầng trán hơi nhăn lại như đang khó chịu điềugì. Gã là thực thể duy nhất không có màu trắng ở trong căn phòng này. Vứt bừa bãixung quanh gã là gối trắng, chăn trắng, đệm trắng, bàn trắng, ghế trắng, cái laptoptrắng, cái bát sứ trắng, bộ bài trắng, gạt tàn trắng, hơi thở trắng và người con gáitrắng. Tất cả đều tĩnh lặng như những bức tượng thạch cao, dường như đang chờgã tỉnh dậy để trả lại màu sắc cho chúng. *** Đứa bé nằm trên bãi cỏ xanh mềm ướt đẫm nắng mật vàng. Gió trên cao thổi vivu như tiếng sáo đồng nội êm dịu, và chim hót líu lo từ tán cổ thụ cao vút tỏa bóngche rợp một tràng cỏ. Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, và nắng vàng dịudàng trải hoa lấp lánh trên ngọn đồi nơi đứa bé vừa tỉnh giấc. Đứa bé mỉm cười, lon ton trèo xuống khỏi quả đồi thoai thoải, men theo conđường mòn trải đá dẫn đến ngôi nhà gỗ nho nhỏ màu hồng có cái ống khói luôn tỏara mùi bánh mỳ thơm ngọt. Dọc theo con đường nó đi, hoa tím nở rộ bạt ngàn haibên và những đôi bướm trắng bướm vàng dập dờn đùa nhau, tung tăng dưới nắng.Con sông nhỏ dưới chân đồi chảy róc rách, len lỏi qua đá sỏi, trong veo lấp lánh.Những con cá vẩy bạc đua nhau bơi giữa dòng nước hiền hòa. Và trên cây cầu đáxám bắc ngang qua dòng sông, một chú chó trắng đang đợi nó. Đứa bé vừa bước chân lên cây cầu, con cún trắng đã vẫy đuôi rối rít. Nó nhảyquanh đứa bé, chạy mấy bước về phía ngọn đồi rồi quay lại lè lưỡi như vẫy gọi.Nhưng đứa bé lắc đầu cười với nó, rồi đi tiếp theo con đường trải đá về phía ngôinhà gỗ. Bầu trời bỗng dưng tối sầm, mây đen như bàn tay lớn ở đâu thò ra che kínmặt trời. Sấm bắt đầu nổ giòn tan trên cao, chớp giật lóe sáng một góc chân mây.Đứa bé thoáng chút sợ hãi, chạy nhanh hơn về phía ngôi nhà gỗ tìm chỗ trú. Nókhông để ý rằng xung quanh nó, cỏ hoa đang héo úa dần theo mỗi bước nó đi, chimchóc ngừng hót và lá rụng lả tả. Càng đến gần căn nhà, sấm chớp lại càng dữ dội hơn. Gió cuốn theo từng mảnglá lớn, gieo xuống mặt đất phẫn nộ. Những con chim hoảng loạn chạy trốn, tiếngkêu như bị bóp nghẹt giữa cơn giông bão. Đứa bé mở cánh cửa gỗ bước vào trongnhà, nước từ trong nhà tràn ra, kéo theo cả những mảnh cốc chén bát đĩa đã vỡ nát.Chớp giật sáng lóa trời cùng lúc cánh cửa đóng sầm lại cùng đứa bé ở trong. Cótiếng gãy đổ như hơi thở tàn vọng đến tai con cún trắng, nhưng nó chẳng còn nhìnthấy gì nữa. 2. Hắn vẫn chạy, lần này hình như có ai đó đang đuổi theo hắn. Hắn nghe hấyloáng thoáng tiếng bước chân giẫm trên đá sỏi, tiếng hò hét nhốn nháo từ phía sau.Trong ánh sáng nhợt nhạt, hắn thấy lờ mờ một bóng đen chẳng khác gì hắn cũngđang chạy ở đằng sau. Rồi một người nữa. Rồi nhiều người nữa. Hắn chợt nhận ra trong tay hắn có vật gì đó giống như một thanh kiếm. Hắnhoàn toàn không biết nó ở đâu ra, và làm thế nào mà hắn lại cầm nó trên tay. Hắncòn nhớ hình như trước khi hắn chớp mắt thì hắn không cầm gì trên tay cả. Nhưnghắn lại cũng không chắc chắn là hắn có chớp mắt hay không. Ở cái thế giới toànmàu đen này, thì chớp mắt hay không chớp mắt cũng không khác nhau là mấy. Những người đang chạy đằng sau hình như cũng cầm vũ khí giống như hắn.Hắn thấy hơi sờ sợ, bản năng giục hắn cố chạy nhanh hơn để không bị đuổi kịp.Nhưng hắn đuối quá, bàn chân hắn dường như đã không còn cảm giác, thậm chíhắn không chắc là hắn còn có bàn chân nữa. Những người kia vẫn cứ chạy bạtmạng về phía hắn. Hắn cố để không bị chậm lại, nhưng có vẻ không dễ dàng gì.Hắn bắt đầu hoảng loạn. Hắn cố chạy t ...