Ngồi trên lan can, gió khẽ rúc vào tay áo đưa tôi lên với những đám mây đang băng qua nhà, tôi nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, nhân vật chính là Kem Chiên. Mơ về một câu chuyện đẹp, một câu chuyện bình yên không khỏi khiến cho tôi mỉm cười. Nụ cười chứa đầy niềm hạnh phúc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngỡ như là thậtNgỡ như là thậtNgồi trên lan can, gió khẽ rúc vào tay áo đưa tôi lên với những đám mây đangbăng qua nhà, tôi nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, nhân vật chính làKem Chiên. Mơ về một câu chuyện đẹp, một câu chuyện bình yên không khỏikhiến cho tôi mỉm cười. Nụ cười chứa đầy niềm hạnh phúc.Tôi lếch đến lớp học thêm Tiếng Anh sau buổi học chính đầy mệt mỏi với ổ mìtrên tay. Hôm nay tôi đến lớp sớm hơn thường lệ bởi tôi không phải ghé ngang quanhà để ăn đại miếng cơm hay bát canh gì cả. Lớp học vắng toe, ngồi một mình lặnglẽ nhai ổ mì, ngắm từng dòng người đổ về, những chiếc xe chen chúc nhau, tiếngcòi inh ỏi sau giờ tan sở. Lớp tôi học có ba người, em họ tôi và thằng bạn khôngbiết. Hai đứa nó học cùng trường nhưng khác lớp và chẳng bao giờ nói chuyện vớinhau, ngoại trừ ở lớp học thêm. Nghĩ cũng vui thật.Tiếng bước chân của cô chợt khiến tôi tạm thời quên đi những chiếc xe, những lànkhói và cuộc sống nhộn nhịp ngoài kia- Sao đến sớm vậy em ?- Dạ, em không về nhà, với lại hôm nay đến sớm học bài. Em chưa học kĩ- À. Anh mà học lơ tơ mơ là liệu hồn với tôi. Hôm nay có nhân vật mới đấy. Chuẩnbị tinh thần đi là vừa Cô buông thỏng một câu rồi tiến đến với đống sách, để lại tôi một đống suynghĩ, à chính xác hơn là tò mò. Rốt cuộc cũng đến, thỏa mãn tâm tư của tôi. Thoạtnhìn, cô bé khá bình thường, chẳng có gì là nổi bật. Nhưng khi cô bắt đầu giớithiệu cho cả ba đứa bọn tôi thì tôi mới biết điều đó là sự thật. Đùa đấy. Cô bé-Minh Thư có khuôn mặt không xinh, nhưng dễ nhìn, ôm ốm và hơi điệu tí xíu. Nóilà quá điệu cũng chẳng sao, bởi lẽ ngay từ bữa học đầu tiên, tôi đã kịp thời đặt choKem Chiên một cái biệt danh. Dần dần, lớp tôi ai cũng quen vói cái tên đó, quênbẵng đi Minh Thư của ngày mới đến.Kem học không giỏi lắm nhưng viết chữ rất đẹp. Nhờ vậy mà tôi thường hay nhờKem chép lý thuyết dùm, thay cho cái chữ gà bới của tôi, dù năm khi mười họa cáitay tôi mới được nghỉ ngơi một lần. Đối với Kem Chiên, việc bắt nạt, chọc ghẹo tôilà luôn một điều gì đó rất thú vị bởi chỉ trong vài tháng kể từ ngày bước vào lớp,nó là thói quen Kem hay làm nhất. Dù vậy, tôi cũng thấy vui lây. Ngoài giờ học ở lớp ra, những tin nhắn hay cuộc gọi là điều khá xa xỉ vớitôi và Kem. Bù lại, ở lớp tôi có khá nhiều chuyện để nói, bỏ mặc hai đứa kia.Chính vì thế nên nạn nhân của những lời đùa mà cô và hai đứa kia luôn là tôi.Những lúc như vậy, cười trừ đối với tôi là thượng sách. Có hôm, chẳng dám mở miệng, tôi viết giấy rủ kem chiên đi ăn chè. Lòngcứ thấp thỏm, suốt cả buổi học, tôi không tài nào tập trung, mà chỉ nghĩ ngợi lungtung về tờ giấy. Rốt cuộc, ngoài sự im lặng ra, tôi chẳng nhận được gì cả. À quên,và cả những lời nặng của cô về sự thiếu tập trung bất thình lình dành cho tôi nữa.Mãi đến khi dắt xe ra về, Kem chiên mới chạy đến rồi bảo:- Tối hôm sau, học xong nhé- Ừ. Tôi ừ ậm ờ, cố gắng giữ bình tĩnh để cho kem không biết được rằng lòng tôiđang vui sướng lên như đứa trẻ lên ba được mẹ cho kẹo vậy. Buổi đi chơi hôm đó, khác với những buổi học bình thường, tôi và kemkhông nói chuyện gì nhiều. Đúng hơn là không biết chuyện gì để nói ngoài nhữngcâu khách sáo và lặng lẽ ăn. Lúc tính tiền, không biết tôi hậu đậu đến mức nào màđể quên tiền ở nhà, khiến bản thân phải một phen long nga long ngóng, dở khóc dởcười chờ Kem Chiên trả tiền giúp. Ngượng cả mặt, lúc ra về tôi chẳng dàm nói gìcả. Chỉ biết cảm ơn và nhìn chiếc xe đạp của Kem khuất sau dòng người đông đúc. Ngồi trên lan can, gió khẽ rúc vào tay áo đưa tôi lên với những đám mâyđang băng qua nhà, tôi nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, nhân vật chính làKem Chiên. Mơ về một câu chuyện đẹp, một câu chuyện bình yên không khỏikhiến cho tôi mỉm cười. Nụ cười chứa đầy niềm hạnh phúc. Tiếng nói chuyện giữa thằng bạn và con em vừa bước đến lớp đưa tôi vềvới thực tại, xua đi hình ảnh của Kem Chiên ra khỏi ý nghĩ vẩn vơ của tôi.- Hôm nay có nhân vật mới. Con em nhanh nhẩu la lên khi vừa bắt gặp ánh mắtcủa tôi.- Nữ à nghe, rất hợp với dáng cậu đấy. Giọng thằng bạn bong đùa đía theo, nhưđang dà hùa với con em để chọc tôi vậy.Tôi mỉm cười nhìn cô bé từ từ lê bước theo hai đứa ranh đi vào lớp.***- Đây. Đây là Minh Thư, học sinh mới của lớp mình, giúp bạn nhé cac em. Cô bébẽn lẽn với lời giới thiệu của cô, mặt ửng hồng.- Dạ. Cái thằng, cái thằng ba lém dạ to nhất, đầy hàm ý. Không biết vô tình hay cốý, bằng cách nào đó. Tôi cũng đỏ mặt sau tiếng dạ của nó Không biết nó là một sự trùng hợp về giác quan thứ sau hay chỉ là bénduyên giữa tôi và Minh Thư, sao tôi thấy thực tại với ý nghĩ của tôi không có lằnranh nào cả. Khuôn mặt dễ nhìn, dáng người cao cao ấy đưa tôi vào giấc mơ, mộtgiấc mơ có thật về một câu chuyện say nắng của anh chàng lớp học thêm TiếngAnh. ...